Thực ra, nếu chỉ đơn thuần đắp chăn nằm ngủ với Trác Siêu Việt cũng là một việc hao tốn sức lực.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, tư thế ngủ của anh vẫn không hề tiến bộ
chút nào. Bàn tay tham lam đặt trên ngực cô, đôi chân quặp chặt lấy đùi
cô…
Khiến cho Mộc Mộc mấy lần phải tỉnh giấc vì ngạt thở.
Cô khó khăn lắm mới gỡ được tay anh, hít thở, anh lại đổi sang tư thế
khác, một nửa trọng lượng cơ thể đều dồn lại đè hết lên ngực cô.
Trằn trọc mấy lần, cô thực sự không còn sức lực nữa, ngủ thiếp đi trong sự
ngang ngược đầy nhu cầu chiếm hữu của anh. Cũng không biết đã ngủ đến
mấy giờ, cô đang đắm chìm trong giấc mơ ngọt ngào, cơ thể lại bắt đầu
trào dâng một cảm giác nóng bỏng quen thuộc mà lạ lẫm, từng đợt sóng tê
tê, buồn buồn cứ lan dần khắp toàn thân từ nơi mẫn cảm của cơ thể…
Cô khe khẽ rên rỉ một tiếng, mơ màng dụi mắt, bất ngờ phát hiện ra có một
cơ thể đàn ông đang nằm đè lên người mình, hai tay và đôi môi của anh
đang lướt qua lướt lại trên người cô một cách không hề kiêng nể.
“A!” Cô hoàn toàn tỉnh ngủ, mở to mắt quay nhìn xung quanh, nội thất sang
trọng trong phòng cuối cùng cũng nhắc nhở cô nhớ ra mình đang ở đâu, thở phào một tiếng.
Người đàn ông kia đã bớt chút thời gian trong
lúc bận rộn, chào hỏi cô, giọng nói thâm trầm mà đầy sức lôi cuốn: “Cuối cùng em đã dậy rồi!”
Hàm ý trong câu nói của anh, đó là anh đã lần tìm vuốt ve rât lâu rồi.
Sau đó, không đợi cô trả lời, anh lại tiếp tục cúi đầu thưởng thức món ăn mỹ vị trong lòng.
Ánh mặt trời rực rỡ giữa trưa, dù cách lớp cửa kính vẫn vô cùng bỏng rát.
Khoái cảm mãnh liệt khiến nội tâm tươi đẹp còn nóng bỏng hơn cả ánh nắng chói chang nhiều, hai tay cô chống xuống giường, nâng nửa cơ thể lên
đón nhận nụ hôn của anh…
Cùng với nụ hôn cuồng nhiệt dạt dào cảm xúc, anh kéo tấm chăn, trùm kín hai người vào bên trong.
Dưới tấm chăn màu trắng, hai cơ thể khỏa thân quấn quýt lấy nhau, lật lên lật xuống, vương vấn không rời.
Tiếng cười thâm trầm và tiếng nói mờ ám chốc chốc lại vang lên từ trong chăn…
Ở thành phố không thuộc về họ này, tất cả mọi phồn hoa đều lùi xa dần,
thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ, thời gian cũng dường như đã ngừng trôi, trở nên vĩnh hằng trong niềm hoan lạc khi họ đang khát khao nhau.
Không phải cuộc tình nào cũng có kết thúc tốt đẹp, đã từng yêu thương nhau, đã từng có nhau, để ký ức lưu lại những thời khắc đẹp
nhất, đó chẳng phải là một niềm hạnh phúc hay sao!
Trong hành
lang của khách sạn cao cấp, Tần Ngôn đứng trước cửa phòng của Trác Siêu
Việt, nghe câu trả lời lặp đi lặp lại hàng nghìn lần từ trong điện
thoại: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được,
xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
Chao ôi! Tần Ngôn thật sự
không biết dùng lời lẽ nào để hình dung sự bái phục của cô đối với cô Tô này. Đúng là hồng nhan làm hại đất nước. Rõ ràng đang có một cuộc đàm
phán về đơn hàng rất lớn, hơn nữa còn rất quan trọng với công ty, vậy mà một ông chủ nào đó lại chẳng màng tới công việc, vì cô ấy mà thậm chí
còn không chịu lộ diện.
Không lộ diện cũng chẳng sao, nhưng hôm
qua, vì muốn đích thân ra sân bay đón người, đã hoãn lại giờ đàm phán
sau đó hai tiếng ngay lúc ấy, ai ngờ, máy bay lại bị trễ giờ. Đến khi
anh quyết định coi đại cục làm trọng, vội vàng quay về đàm phán, khách
hàng đã rũ áo ra về rồi… Hôm nay, giám đốc Vương khó khăn lắm mới mời
được khách hàng tới, kết quả là anh lại không xuất hiện, ngay cả điện
thoại di động cũng không buồn nghe.
Tần Ngôn tự nhận thấy thời
gian cô đi theo làm việc cùng Trác Siêu Việt không ngắn, thường xuyên
thấy anh thức đêm không ngủ trước mỗi cuộc đàm phán, nắm rõ điểm mạnh và điểm yếu của đối phương, biêt người biết ta. Vậy mà trường hợp ngày hôm nay, cô chưa từng gặp bao giờ, quả thực không biết phải xử lý như thế
nào.
Giám đốc Vương lại gọi điện thoại tới, giọng điệu nóng vội
như đang có lửa đốt, hỏi cô xem tình hình thế nào, ông chủ rốt cuộc có ý gì. Thấy cô ấp a ấp úng chẳng biết gì cả, tức đến nỗi ném cả điện thoại đi.
Cũng không thể trách giám đốc Vương quá nóng vội, anh ta đã
nói khô cả cổ, tư thế cũng khom lưng mãi đến nỗi sắp trở thành một đứa
trẻ, khách hàng mới miễn cưỡng tăng thêm mười giá nữa.
Mặc dù giá này còn kém hơn mười giá so với dự tính của Trác Siêu Việt, nhưng lợi
nhuận đã tương đối khả quan, là một cơ hội hiếm có. Hơn nữa, ngoài khách hàng này, trong nước không hề có công ty nào khác có lượng nhu cầu
nhiều như vậy, nếu thương vụ kinh doanh lần này không thành công, hàng
hóa của họ có khả năng sẽ phải tồn kho vô thời hạn.
Giám đốc
Vương xin ý kiến của ông chủ, muốn nhân cơ hội này để ký thỏa thuận
luôn, tránh việc khách hàng lại hối hận. ai ngờ ông chủ đang đắm chìm
trong mỹ sắc lại cứ tắt máy, ngoài cửa treo tấm biển “Xin đừng làm
phiền”, diễn lại hình tượng một hôn quân cuối triều đại một cách vô cùng thoải mái.
Sau một hồi đấu tranh, Tần Ngôn vì không muốn để công ty mà họ đã dày công xây dựng bị hủy hoại trong tay của mộ người phụ
nữ, bất chấp mọi nguy hiểm kể cả khi bị điều tới Ethiopia, dùng toàn bộ
sức lực ấn vào chuông cửa, đợi một phút không thấy động tĩnh gì, cô lại
tiếp tục ấn vài lần nữa.
Tiếng chuông cửa đầy kiên nhẫn cuối cùng cũng có hiệu quả, trong phòng vang lên tiếng bước chân, Tần Ngôn lùi
lại phía sau một bước, chăm chú nhìn vào cánh cửa đang được mở ra từ bên trong, ông chủ đứng trước cửa trong bộ dạng áo quần xộc xệch, lặng lẽ
trừng mắt nhìn cô.
“…” Cô nhất thời quên mất mình phải nói gì.
Đi theo Trác Siêu Việt đã ba năm, biểu hiện tim đập rộn ràng mặt mũi đỏ
bừng của lần đầu tiên gặp mặt đã được thời gian tôi luyện trở nên bình
tĩnh, cô nghĩ rằng bản thân mình đã có khả năng miễn dịch với vẻ bề
ngoài mang tính xâm lược của ông chủ, mà chỉ thuần túy thưởng thức sức
hấp dẫn trong nhân cách của anh. Thế nhưng, khi cô nhìn thấy cơ thể
cường tráng với lớp mồ hôi mỏng của Trác Siêu Việt cùng với vết răng mờ
mờ ở lồng ngực anh, cô vẫn không thể tránh khỏi chút phản ứng hoa mắt
chóng mặt….
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của anh không có vẻ bực bội, chỉ là hơi vội vàng.
“Giám đốc Vương gọi điện thoại tới, nói khách hàng nhiều nhất cũng chỉ có thể tăng thêm mười giá nữa, anh ấy muốn xin ý kiến của anh.”
Trác
Siêu Việt suy nghĩ một lát, trả lời bằng một giọng kiên quyết: “Thêm năm giá vào giá đã báo từ trước. Cô nói giám đốc Vương chuyển lời của tôi:
Lô hàng này chỉ mình tôi mới có, nếu họ không cần, tôi sẽ trực tiếp tìm
xưởng gia công làm thành sản phẩm đưa ra thị trường.”
“Ờ…” Sau sự ngạc nhiên trong giây lát, Tần Ngôn lập tức hiểu ra, Trác Siêu
Việt đang có ý nhắc nhở họ, trong tay họ không có linh kiện trọn bộ, sẽ
không thể hoàn thành được đơn đặt hàng, đây là thời cơ tốt nhất để người khác tranh giành thị trường. Mà thái độ thờ ơ, không chút thành ý của
Trác Siêu Việt, cũng nhất định khiến đối phương cảm thấy bồn chồn không
yên.
“Nhưng…” Mức giá mà họ đưa ra quả thực hơi cao một chút.
“Tiện thể nói cho họ biết, tôi tất cả đều thiếu, nhưng không thiếu vốn quay
vòng. Lần sau gọi điện thoại hỏi ý kiến tôi, hãy thêm vào đó năm giá
nữa.”
Đối diện với khí thế lấn lướt người khác của Trác Siêu
Việt, tâm trạng thấp thỏm lo âu của Tần Ngôn đã bình tĩnh trở lại, “Tôi
hiểu rồi.”
Tần Ngôn đang định gọi điện thoại, ông chủ cô lại bắt
đầu không chú ý tới công việc. “Xuống dưới nói với nhân viên khách sạn
đưa rượu vang đỏ và bánh sinh nhật mà tôi đã đặt trước lên đây, còn nữa, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không được tới làm phiền tôi nữa, mọi
người tự nghĩ cách giải quyết.”
“Vâng.”
“Buổi tối, tôi mời khách ăn cơm, hãy chuẩn bị địa điểm tốt một chút.”
“Vâng.”
Tần Ngôn gọi điện thoại cho giám đốc Vương, tường thuật lại rõ ràng từng
câu nói của Trác Siêu Việt, giám đốc Vương đã lĩnh hội được ý của ông
chủ, hưởng ứng một tiếng đầy chủ kiến.
Qua khe cửa của phòng có thiết bị cách âm vô cùng hoàn thiện, vang lên một tiếng kêu thất thanh của phụ nữ: “A!”
Tần Ngôn sững người lại hồi lâu, bỗng nhiên nhớ ra việc cô cần phải gọi
điện cho Chu Tịch, kể cho cô gái luôn kiêu ngạo tới nỗi không coi ai ra
gì này những điều cô mắt thấy tai nghe trong ngày hôm nay…
Nhân tiện cũng cho cô ấy biết thêm, khả năng sinh lý của Trác Siêu Việt rất bình thường, hơn nữa còn hơn cả bình thường!
Trong phòng tắm được ngăn cách bởi một bức tường, Mộc Mộc ngồi trên nền nhà,
một tay ôm chặt đầu gối, một tay vịn vào tường đứng lên. Chắc là do nằm
trong bồn tắm lâu quá, khi đứng dậy đột ngột, máu chưa kịp đẩy lên não,
mắt mũi tối sầm, cô ngã nhào một cái.
Cửa phòng tắm được vội vã
đẩy tung ra, Trác Siêu Việt chạy nhanh tới, quỳ xuống nền nhà, kéo bàn
tay đang che đầu gối của cô, một vệt tím bầm rất lớn xuất hiện trên đó.
Anh thở dài, lại kiểm tra những bộ phận khác trên người cô, sau khi đã chắc chắn rằng không còn vết thương nào nữa, mới yên tâm. “Còn nói có thể tự chăm sóc bản thân, anh mới ra ngoài nói chuyện với người ta vài câu, em đã ngã như thế này rồi.”
“Em…”
Trác Siêu Việt không cho cô cơ hội giải thích, dùng khăn tắm quấn quanh người cô, bế bổng cô lên, bước ra khỏi phòng tắm.
Gọi điện thoại yêu cầu nhân viên khách sạn mang ít thuốc chữa trị vết
thương ngoài da lên, anh phun thuốc lê đầu gối cô, khẽ khàng
xoa bóp.
Mộc Mộc nhắm mắt lại, dựa người vào vai anh, làn da được xoa bóp cứ nóng dần lên trong lòng bàn tay anh, nóng bỏng cả trái tim…
Đầu óc cô như có một luồng điện mạnh chạy qua, cô kéo tấm áo sơ mi đang khoác hờ
trên người anh xuống, viết mấy chữ lên lồng ngực anh: Anh đối với em
thật tốt!
Bàn tay đang xoa bóp đầu gối cho cô bỗng dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục xoa.
Cô viết tiếp: “Một người con gái như em, chẳng làm đúng điều gì, tại sao anh lại đối tốt với em như vậy?”
Trác Siêu Việt ngước mắt lên nhìn cô, mỉm cười trả lời: “Bởi vì em chẳng làm đúng điều gì như vậy, anh không đối xử tốt với em, trên thế giới này sẽ chẳng còn ai đối tốt với em cả.”
Cô không kìm nén được, bật cười: “Anh thật vĩ đại.”
“Bây giờ em mới biết à? Anh cứ nghĩ rằng ngay từ lần đầu tiên anh hiến thân
cho em, em đã biết rồi chứ.” Xoa bóp đầu gối xong, anh phát hiệu ra công hiệu của thuốc quả là không tồi, nhân tiện phun thuốc lên những vêt
thâm tím khác trên người cô, chầm chậm xoa bóp, để thuốc loang ra từ
trong lòng bàn tay anh, ngấm dần, lan tỏa sâu vào trong da cô.
Tiếng chuông cửa lại vang lên, nhân viên khách sạn đẩy vào trong phòng một
chiếc bánh ga tô ba tầng được phủ đầy hoa hồng tím làm từ bơ sữa, bên
cạnh chiếc bánh ga tô còn có cả một chai rượu vang cao cấp.
Ánh nến lấp lánh nhảy múa trên bánh ga tô, mắt cô cũng bị ánh nến đốt bỏng, đỏ hoe.
“Tại sao lại chọn chiếc bánh to như vậy?”
“Khách sạn nói họ tặng miễn phí, đương nhiên là anh phải chọn cái to nhất, đắt nhất rồi.”
Mộc Mộc mỉm cười lắc đầu, trước đây không hiểu gì về thế giới nội tâm của
Trác Siêu Việt, cô luôn cảm thấy đay lòng vì lời nói không giống như suy nghĩ của anh. Giờ đây nghĩ lại, cô thật quá ngốc nghếch. Trác Siêu
Việt không hề có ý tứ sâu xa, anh chẳng qua là một người đàn ông có lòng tự trọng rất lớn, trong lòng rõ ràng là muốn một thứ, ngoài miệng lại
nios không muốn, lại còn làm ra vẻ không buồn để ý tới nữa.
Muốn biết trong lòng anh đang nghĩ gì, chỉ cần hiểu ngược lại với những lời anh nói, là được rồi.
“Bởi vì em chẳng làm đúng điều gì như vậy, anh không đối xử tốt với em, trên thế giới này sẽ chẳng có ai đối tốt với em cả.” – Anh muốn nói rằng,
bởi vì anh muốn đối tốt với em.
“Khách sạn nói họ tặng miễn phí,
đương nhiên là anh phải chọn cái to nhất, đắt nhất rồi.” - Anh muốn nói
rằng, vì là món quà tặng cho em, anh đương nhiên phải chọn chiếc bánh to nhất, đắt nhất.
Một người đàn ông như vậy, vừa đáng ghét lại vừa đáng yêu!
Thu lại nụ cười ngọt ngào trên khóe môi, Mộc Mộc thầm cầu nguyện trong lòng, thổi một hơi tắt hết các ngọn nến.
“Em cầu mong điều gì vậy?” Anh truy hỏi, thấy cô không chịu nói. Anh nói
một cách đầy uy hiếp: “Khai ra mau, nếu không anh sẽ dùng cực hình bây
giờ.”
Cô trèo xuống sofa, chuẩn bị bỏ chạy.
Trác Siêu Việt ôm lấy cô, khóa chặt cô vào tay vịn của sofa, khóe môi hiện lên một nụ
cười tinh quái, đáng sợ. “Trước đây anh đã từng xem qua một bộ phim của
Nhật Bản, người Nhật có một cách ép cung mang lại hiệu quả cực tốt, đó
là bôi sữa lên người của phụ nữ, để đàn ông liếm láp thưởng thức món bơ
đó… hoặc đổ rượu mạnh vào…”
Anh mỉm cười liếc mắt về phía anh
muốn ám chỉ, “Em yên tâm, rượu vang đỏ rất thuần khiết, sẽ không làm em
đau, nhưng tuyệt đối sẽ khiến em rất khó chịu đựng…”
“…” Chỉ nghĩ tới điều đó thôi mà toàn thân Mộc Mộc đã mềm nhũn, không thể chịu đựng
nổi nữa, “… Anh xem loại phim nào của Nhật Bản vậy?”
“Ừm.” Anh suy nghĩ một chút, “Chính là loại phim mà người Nhật dàn dựng tốt nhất.”
“…” Cô đã biêt đó là loại phim nào rồi.
Nụ cười của anh càng xấu xa hơn, “Em thử nói xem số bơ sữa trên chiếc bánh ga tô ba tầng kia và một chai rượu vang đó có đủ để em khai ra không?”
“Em khai đây…” Cô thật thà giơ tay đầu hàng.
Khuôn mặt của ai đó lộ rõ vẻ bất mãn, “Em có thể có một chút tín ngưỡng không?”
“Không thể!” Cô khẩn khoản nhìn anh: “Anh để em khai ra đi, em xin anh đấy!”
“Thôi được, em không muốn nói cho anh biết, anh cũng không còn cách nào khác.”
Mộc Mộc chẳng biết nói gì nữa, đây là kiểu đàn ông gì vậy!
Một buổi trưa đẹp nhât trong ký ức.
Cô rót hai ly rượu vang đỏ thuần khiết, nâng ly lên nhấp một ngụm.
Chất tannin dịu dàng chảy qua lưới vị giác, trong vị đắng chát còn lưu lại
dư vị ngọt ngào đọng mãi trong cổ họng. Cô chầm chậm nghiền ngẫm, chầm
chậm mở miệng.
“Em hy vọng anh sẽ gặp được một người con gái hiểu được thế nào là tình yêu thật sự, thấy anh đêm đêm uống say vì tâm
trạng không vui trong quán rượu, cô ấy sẽ bước tới bên anh, nói với anh
rằng: “Chúng ta vẫn còn rất trẻ, khi một giấc mơ bị hủy hoại, chúng ta
vẫn có thể theo đuổi một giấc mơ tiếp theo, em sẽ cùng anh theo đuổi
giấc mơ tiếp theo đó, được không?”, chứ không giống như em, chỉ ngồi
trong góc tối, thầm đếm xem anh đã uống bao nhiêu chai rượu… Khi anh nắm tay của cô ấy, nói với cô ấy rằng: “Hãy làm bạn gái của anh nhé!”, cô
ấy sẽ mỉm cười sà vào vòng tay anh, nói với anh rằng: “Một lời nói ra tứ mã khó đuổi, anh không được phép hối hận!” Chứ không giống như em, dùng toàn bộ sức lực để vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh, bước ra cửa, trốn
vào một góc khuất của hành lang, khóc thầm… Khi anh tình nguyện vong ân
bội nghĩa vì cô ấy, muốn mang đến cho cô ấy một tình yêu chân thành, cô
ấy cũng mang đến cho anh một lời hứa hẹn, “Trác Siêu Việt, cả đời này em sẽ không lấy ai khác ngoài anh”, chứ không giống như em, lại nói với
anh rằng, “Chúng ta hãy kết thúc ở đây nhé!”.”
Anh yên lặng lắng nghe, lặng lẽ nâng ly rượu lên, rượu vang đỏ gợn những vòng sóng long lanh trong ly rượu.
“Em không phải là không hiểu được cần yêu thương bản thân mình, yêu thương
tất cả mọi người như thế nào, chỉ là em không làm được…” Giọng nói của
cô càng lúc càng trở nên run rẩy, “Trong trái tim em, còn một số thứ
quan trọng hơn việc yêu thương bản thân mình, yêu thương tất cả mọi
người, anh hiểu không?... Giờ đây, em cầu nguyện cho anh, sau này có cô
gái nào đi ngang qua anh, nhớ hãy để ý một chút, chưa biết chừng anh sẽ
phát hiện ra trên thế giới này còn rất nhiều, rất nhiều người con gái
hiểu thế nào là một tình yêu thật sự hơn em…”
Anh bỗng nhiên ôm
cô vào lòng, cánh tay khóa chặt người cô lại như hai gọng kìm sắt khiến
cô ngạt thở: “Tô Mộc Mộc, cô gái không có trái tim này, em muốn đi thì
hãy đi đi, anh sẽ không đợi em thêm bốn năm nữa đâu.”
Cô cúi đầu, một giọt nước mắt trong suốt rớt xuống góc khuất mà anh không nhìn thấy.
Đến khi anh buông cô ra, cô đã chuyển sang một khuôn mặt tươi cười, “Bơ sữa nhìn có vẻ rất ngấy, hay là em bôi nó lên người anh nếm thử xem, có khi sẽ không còn ngấy nữa.”
“Bôi lên người anh?” Anh đáp lại biểu hiện đầy ý tứ sâu xa của cô, “Em sẽ hối hận đấy…”
“Ờ! Coi như em chưa nói gì.”