Nhiều năm sau.
Giang Nam sau cơn mưa, lớp sương mù buổi sớm vừa tan hết, bầu không khí oi
bức, ướt át. Ngõ nhỏ đổ nát, con đường lát đá xanh hẹp đến nỗi chỉ đủ để hai người sát vai đi ngang qua.
Một bóng người gầy gò đi giày
cao gót mơ màng, lảo đảo đi vào con ngõ nhỏ. Lớp phấn trang điểm khéo
léo cùng chiếc váy ngắn màu phấn hồng ôm sát cơ thể che đậy được độ tuổi thật của cô gái, nhưng không che giấu nổi sự trong sáng, thuần phác và
ương bướng trong ánh mắt của một thiếu nữ.
Trong ngõ nhỏ, hai
người phụ nữ trung tuổi dậy sớm nhóm lửa nấu cơm nhìn thấy cô, ánh mắt
lộ rõ vẻ khinh bỉ nhưng cũng đầy ngưỡng mộ sắc đẹp của cô, rồi đưa mắt
nhìn nhau như muốn nói “cô gái hư hỏng” mới dọn đến ở này lại ra ngoài
lêu lổng rồi, không biết đã say khướt ở đâu cả đêm, đến giờ mới về nhà.
Thực ra, cô gái Mộc Mộc hai mươi mốt tuổi ấy không hề đụng tới một giọt
rượu, chẳng qua cô chỉ đang quá buồn ngủ thôi. Cốc Vũ – trưởng nhóm nhạc của cô quả là một người ham tiền, nhận một lúc bốn sô diễn, chạy đi
chạy lại bốn nơi, trong đó có hai sô ở tận ngoại tỉnh. Bọn họ bận rộn từ tối hôm qua cho tới tận bây giờ, thậm chí cơm cũng chỉ kịp ăn vài
miếng.
Cuối cùng, cả nhóm nhạc mệt quá gục hết trong hậu trường
của quán rượu, ngủ say đến nỗi quên cả trời đất, chỉ còn mình cô cố gắng dồn hết chút hơi sức cuối cùng để lết về nhà.
Vừa bước
vào trong nhà, còn chưa kịp tẩy trang, Mộc Mộc đã đổ vật người xuống
giường, lập tức chìm vào giấc ngủ. Không biết bao lâu sau, khi Mộc Mộc
còn đang ôm gối ngủ say, tiếng chuông điện thoại vô ý vô tứ bỗng vang
lên đinh tai nhức óc. Cô miễn cưỡng mở mắt, he hé nhìn chiếc đồng hồ báo thức trên đầu giường, mới mười rưỡi sáng. Người rỗi việc gọi điện thoại cho cô giờ này, ngoài mấy nhân viên tiếp thị, chỉ có một mình Kiều Nghi Kiệt.
Mộc Mộc không hề nhúc nhích, cứ ôm gối nhìn điện thoại, đợi điện thoại chuyển sang chế độ trả lời tự động.
Mười giây sau, giọng nói uyển chuyển, ngọt ngào, trong trẻo như giọng hát
của một cô bé trong máy ghi âm vang lên: “Xin chào, đây là phần ghi âm
lại cuộc gọi, xin hỏi bạn là ai? Có việc tìm tôi xin hãy để lại lời
nhắn, hoặc để lại cách thức liên lạc, tôi sẽ liên hệ lại ngay với bạn.”
Đây là lời ghi âm của cô bé thuê căn phòng này trước đây, Mộc Mộc cảm thấy giọng nói rất hay nên không xóa đi mà giữ lại.
“Là anh, bạn trai của em đây, mau dậy đi, trang điểm đẹp một chút, nửa
tiếng nữa anh sẽ tới. À… Không cần chuẩn bị bữa trưa đâu nhé, anh đã mua món bánh pizza mà em thích ăn nhất rồi.”
Mộc Mộc buông một tiếng thở dài, lôi chiếc điện thoại di động bên cạnh gối lên, các ngón tay
thoăn thoắt bấm trên bàn phím, trên màn hình nhanh chóng hiện lên một
đoạn văn: “Đại luật sư Kiều, em phải trịnh trọng tuyên bố một lần nữa,
em không phải là bạn gái của anh, nếu anh còn hủy hoại danh tiết của em, anh sẽ nhận được thư từ luật sư của em đấy.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, anh ta lập tức trả lời: “Về lý mà nói, chồng tương lai có thể được gọi là bạn trai.”
“Tương lai cũng không phải!”
Mộc Mộc không hề thấy khó chịu trước lời đùa cợt vô hại của Kiều Nghi Kiệt, cô chỉ muốn nhắc nhở anh, anh không phải là bạn trai của cô, bất kể là
bây giờ hay sau này.
“Vậy hãy đợi tương lai chứng minh rồi em hãy kiện cáo anh nhé!”
Cãi lý với một luật sư quả là một hành động không thông minh. Cô thất bại
ném điện thoại sang một bên, làm những việc vô ích này chi bằng tiếp tục ngủ bù còn hơn.
Mộc Mộc vừa mới thiếp đi chưa được bao
lâu, chuông cửa lại vô ý vô tứ vang lên làm phiền giấc ngủ của cô. Cô mơ màng bò dậy, trực tiếp ra mở cửa, để nguyên bộ mặt lem nhem cùng chiếc
váy màu phấn hồng nhàu nhĩ đối diện với một anh chàng đẹp trai có đôi
mắt sáng bừng và nụ cười rạng rỡ bên ngoài cửa, nhân tiện còn tặng cho
anh ta một cái lườm bằng đôi mắt ngái ngủ, tỏ vẻ bất mãn.
Trái
ngược với vẻ lờ đờ của Mộc Mộc, đại luật sư Kiều trong trang phục áo
phông ngắn tay màu xanh nước biển, quần ka ki màu trắng đục, lại khoan
khoái như cơn gió mát mùa hè, nụ cười ấm áp như gió xuân khiến người ta
thoáng nhìn đã cảm thấy vui tươi thanh thản.
Mộc Mộc không có tâm tư để nhìn ngắm anh chàng đẹp trai trước mặt, đôi mắt cứ dán chặt vào
hộp bánh pizza hiệu Morgan thơm lừng mùi thịt nướng trên tay anh. Khi
chưa ngửi thấy mùi thơm này, cô còn chưa thấy đói, bây giờ thì, cô cứ
nuốt nước bọt ừng ực…
Vừa nhìn thấy đôi mắt thâm quầng như gấu
trúc của Mộc Mộc, nụ cười trên môi Kiều Nghi Kiệt lập tức trở nên cứng
đờ. “Lại thức đêm rồi à? Anh đã nói với em bao nhiêu lần rồi, đừng có cố gắng chạy theo họ, anh không phải là không nuôi nổi em…”
“…”
Mộc Mộc lặng yên không nói, nở nụ cười ngây thơ nhất, khẽ chìa bàn tay về phía chiếc bánh pizza.
Kiều Nghi Kiệt giấu chiếc bánh pizza ra sau lưng, đẩy cô vào trong phòng tắm một cách không hề khách khí, “Mau đi tẩy trang đi. Trang điểm đậm thế
này rất có hại cho da đấy… Nếu da mặt em mà nổi tàn nhang, anh không cần em nữa đâu.”
Vừa không được ngủ, lại không được ăn, Mộc Mộc ôm một bụng ấm ức chui vào phòng tắm, ngoan ngoãn rửa ráy sạch sẽ.
Cô có thể nhẫn nhục chịu đựng, âm thầm nín nhịn như vậy, chủ yếu là vì Kiều Nghi Kiệt có “ơn nặng như núi” với cô.
Nếu nói tường tận về ân tình của anh, e rằng một ngày một đêm cũng không
thể kể hết. Nói một cách đơn giản: Anh đã giúp cô giành phần thắng trong phiên xét xử, giúp mẹ cô không phải ngồi tù, mặc dù cô đã phải trả cho
anh năm vạn đồng phí thuê luật sư, nhưng cô biết, so với những việc anh
đã làm, chút tiền đó mãi mãi là chưa đủ.
Sau đó, anh còn giúp cô an táng người mẹ qua đời vì đau ốm…
Sau đó nữa, anh còn tìm việc làm giúp cô, mặc dù đó chỉ là một chân chạy
việc vặt trong nhóm nhạc, nhưng cũng giúp cô không phải chịu cảnh chết
đói nơi đầu đường xó chợ.
Đại ân đại đức như vậy, ngoài việc lấy thân mình ra bù đắp, e rằng cô chẳng có gì để báo đáp.
Chỉ đáng tiếc…
Mộc Mộc nhìn ra chiếc khăn tay màu trắng ngoài cửa sổ, đã nhiều năm trôi
qua, sự dịu dàng ấm áp của Trác đã mọc rễ sâu trong trái tim cô, trong
suốt bốn năm bị giày vò hành hạ, sợi rễ ấy đã sinh sôi nảy nở ngang dọc, cuộn chặt lấy trái
tim cô rồi.
Cô vẫn luôn đi tìm anh, qua mỗi
một thành phố, cô đều tìm kiếm trong từng quán rượu, nhưng anh dường như đã biến mất, không thể tìm lại được nữa. Cô cũng đã từng thử dùng chiếc khăn tay màu trắng gấp thành bông hoa hồng không biết bao nhiêu lần,
song đều thất bại.
Nhưng cô vẫn luôn tin rằng, con người có thể
tạo nên kỳ tích, số phận đầy thương tích của cô sẽ có thể nở rộ trước
mắt anh như bông hoa hồng màu trắng.
Cô vẫn luôn nỗ lực!
Mộc Mộc tắm rửa sạch sẽ, thay một chiếc áo sơ mi thoải mái cùng chiếc quần
bò lửng rộng rãi, mái tóc còn đang ướt được túm lên một cách ngẫu hứng,
khôi phục lại vẻ thuần khiết và xinh đẹp cần có ở một thiếu nữ hai mươi
mốt tuổi, trông như một bông hoa hồng trắng mới chớm nở.
Vừa thấy người đẹp bước ra khỏi phòng tắm, Kiều Nghi Kiệt liền hít một hơi thật
sâu, mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng lướt qua cánh mũi, tươi mới hấp dẫn.
“Đây mới đúng là bạn gái anh chứ!”
“…” Mộc Mộc không cãi lại, vớ ngay miếng bánh pizza trên bàn nhét vào miệng, nuốt ừng ực từng miếng lớn.
“Ăn từ từ thôi, đừng vội.”
Thực ra, nếu có thể nói được, cô sớm đã hét to lên với anh rằng: “Đại luật
sư Kiều, cho dù anh đã làm cho em nhiều việc như thế nào, em cũng không
phải là tài sản của anh, anh không có quyền chiếm hữu, sử dụng, thu lợi
và xử phạt em, càng không có quyền tuyên bố với người ngoài rằng em là
của anh.”
Đáng tiếc, cô không thể. Bởi vì cô đã bị mất tiếng, có mở miệng cũng không thể nói được một chữ nào.
Ngày nào cô cũng nhìn vào gương để luyện tập, mệt đến nỗi gần đứt cả hơi,
nhưng vẫn không phát ra được một âm thanh nào chứ đừng nói đến cả một âm tiết. Cô đã thử uống rất nhiều loại thuốc, nào Đông y, Tây y, thuốc dân gian… nhưng tất cả đều không có tác dụng.
Kiều Nghi Kiệt cũng
đưa cô đi khám rất nhiều bác sĩ, ngoại khoa, nội khoa, chuyên khoa thần
kinh, tất cả đều đã thử hết. Câu trả lời của các bác sĩ đều giống nhau,
là do bản thân cô không khắc phục nổi trở ngại tâm lý, không ai có thể
giúp được.
Đúng vậy, vận mệnh của cô, không ai có thể giúp được, cô chỉ có thể tự mình đối diện mà thôi.
“Đây là chẩn đoán của bác sĩ Trương.” Kiều Nghi Kiệt đưa sổ chẩn đoán bệnh
cho cô xem. “Ông ấy nói đã từng gặp người bị mắc chứng bệnh giống em, có một vài phương pháp có thể thử áp dụng.”
Cô chớp chớp mắt, tỏ ý cảm ơn.
“Ngày mai mấy giờ em rảnh?” Anh hỏi. “Anh đưa em tới đó.”
Cô tiện tay cầm một tờ giấy và cây bút lên, viết ra những nét chữ đẹp đẽ
ngay ngắn: “Ngày mai em có một buổi biểu diễn thử, rất quan trọng.”
Mấy năm nay cô chưa từng học thủ ngữ, bởi vì bên cạnh cô không có nhiều
người hiểu được ngôn ngữ đó. Một nguyên nhân quan trọng hơn nữa, đó là
cô vẫn luôn tin rằng, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ mở miệng nói
được.
“Buổi biểu diễn gì vậy?”
Biết Kiều Nghi Kiệt lo lắng cho cô, cô bèn kiên nhẫn viết ra giấy: “Biểu diễn phục vụ bộ đội, một
buổi biểu diễn rất trang trọng. Ngày mai em tới đó diễn thử, nếu được
duyệt, em có thể tham gia buổi biểu diễn của họ, thù lao cũng không
tồi.”
“Biểu diễn phục vụ bộ đội? Đó chẳng phải là việc của đoàn văn công quân đội hay sao?”
“Hình như người phụ trách đệm đàn piano của họ có việc bận đột xuất, không
thể biểu diễn được. Người của đoàn văn công quen biết với Bạch Lộ nên đã nhờ cô ấy giới thiệu một người biết chơi đàn piano, Bạch Lộ đã giới
thiệu em tới đó.”
“Ồ. Mấy hôm nay vừa hay anh cũng không có vụ án nào, ngày mai để anh đưa em đi nhé!”
Mộc Mộc vội vàng lắc đầu, cô còn xua xua cả hai tay để nhấn mạnh.
Kiều Nghi Kiệt cũng hiểu rằng trong quân đội có rất nhiều quy định, nên không kiên quyết nữa.
“Vậy anh hẹn bác sĩ Trương vào thứ Hai tuần tới nhé, đợi em về, anh sẽ đưa em đi…”
Thấy Mộc Mộc chăm chú nghe mình nói, anh lại tiếp tục: “Anh đã nói chuyện
với ông ấy rồi, ông ấy nói có thể thử chữa theo phương pháp thôi miên.”
Cô ngước mắt lên, đáy mắt trong veo như dòng suối mát.
“Thông qua phương pháp thôi miên, em có thể quay trở về quá khứ, trải qua cảnh tượng đó thêm một lần nữa, có thể lần này em sẽ khắc phục được trở ngại tâm lý, sẽ lại nói được.”
Quay trở về quá khứ, nhìn thấy máu
tươi tuôn trào từ lồng ngực bố thêm một lần nữa, máu bắn cả vào mặt cô,
từ nóng chuyển sang lạnh…
Không, cô lắc đầu quầy quậy.
Quãng thời gian đã qua đó, cô thật sự không muốn đối diện thêm lần thứ hai.
“Mộc Mộc, anh biết là em không muốn.” Kiều Nghi Kiệt túm lấy đôi bàn tay
đang run rẩy của cô, “Nhưng đây có thể là cơ hội duy nhất của em, em
không muốn có thể nói trở lại ư? Em muốn trở thành một người câm suốt
đời sao?!”
Cô không muốn…
Cô không lắc đầu nữa, nhìn chiếc khăn tay màu trắng đã ố vàng bên cửa sổ, đang đón gió, phấp phới bay bay.
Anh đã từng nói, thế giới này không phải là không có kỳ tích, còn để xem em có thể tạo nên kỳ tích hay không…
Cô có thể sao?