Mặc dù Triển Chiêu nói hắn đã sẵn sàng đối mặt với lời trách mắng của Đinh Triệu Lan, nhưng vừa nghe Đinh Triệu Lan đã đến Khai Phong vẫn không tránh khỏi kinh sợ.
Bạch Ngọc Đường đã đi đến trước mặt, sốt ruột nói: “Đừng đứng ngây ra đấy, mau đưa Nguyệt Hoa đi.
Lần này đúng thật là chọc phải tổ ong vò vẽ mà, Triệu Huệ không ngăn được nữa rồi, bỏ đi, bỏ đi, không nhiều lời vậy nữa, trước hết các ngươi nên tránh đi một lát.”
Triển Chiêu khẽ nhíu mày: “Bạch huynh, Triển Chiêu đang định đưa Nguyệt Hoa đi gặp đại ca.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhưng hắn còn chưa kịp nói gì thì Vương Triều đã vội vã chạy vào thông báo: “Đại nhân, Đinh đại hiệp đang ở ngoài cửa, muốn bái kiến đại nhân, nói có chuyện quan trọng.”
Mọi người đều kinh ngạc, bọn họ vốn nghĩ lần này Đinh Triệu Lan đến là để hỏi tội, nhưng không ngờ hắn lại đích danh muốn bái kiến Bao đại nhân trước.
Bao Chửng quay đầu nhìn lướt qua Triển Chiêu, hơi cân nhắc rồi hắng giọng nói: “Mau mời vào.”
Rất nhanh Đinh Triệu Lan đã được mời vào thư phòng, nhưng trông sắc mặt của hắn rất bình tĩnh, so với lời nói của Bạch Ngọc Đường thì hoàn toàn khác biệt.
Không rõ căn nguyên, trong lòng Công Tôn Sách kinh hãi: Thà rằng anh ta nổi giận đùng đùng đi đến, có lẽ sẽ tốt hơn nhiều, hiện tại lại bình tĩnh như vậy, e rằng…
Lúc bấy giờ Đinh Triệu Lan ôm quyền thi lễ: “Đinh Triệu Lan bái kiến Bao đại nhân.”
Bao Chửng cười nói: “Đinh đại hiệp, lâu rồi không gặp.
Vẫn khỏe chứ?”
Đinh Triệu Lan ảm đạm cười: “Hết thảy trong nhà đều khỏe, phiền đại nhân lo lắng rồi.”
Triển Chiêu cũng tiến lên thi lễ: “Đại ca!”
Đinh Triệu Lan đưa mắt liếc nhìn hắn, cũng đứng lên đáp lễ nói: “Hóa ra là Triển đại nhân!”
Triển Chiêu bất ngờ, đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Đinh Triệu Lan không còn nhìn mình nữa, hắn ta chỉ thi lễ với Bao Chửng: “Lần này Triệu Lan đến đây là có chuyện làm phiền đại nhân giải quyết giúp.”
Bao Chửng sửng sốt, lập tức cười nói: “Đinh đại hiệp sao lại khách khí như vậy, có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”
Đinh Triệu Lan nói: “Chắc hẳn trong lòng các vị đều đã rõ, lần này Triệu Lan đến chỉ là vì tiểu muội Nguyệt Hoa nhà tôi.”
Triển Chiêu bước tới nói: “Đại ca, lần này Bạch huynh đưa Nguyệt Hoa đến Khai Phong, đó đều là chủ ý của Triển Chiêu, không liên quan gì đến người khác.
Xin đại ca…”
“Triển đại nhân lo lắng quá rồi, cho dù không có Bạch Ngọc Đường nhàn rỗi này, Triệu Lan cũng sẽ đưa muội ấy đến Khai Phong.” Ngữ khí của Đinh Triệu Lan rất bình thản, đột nhiên hắn xoay người nhìn lại Triển Chiêu: “Dù sao việc thoái hôn của hai người các ngươi vẫn cần Bao đại nhân, người đã chứng hôn này làm chủ!”
Triển Chiêu sững sờ há hốc mồm, nửa lời cũng không thể nói ra, hắn hoàn toàn không ngờ Đinh Triệu Lan sẽ xin thoái hôn.
“Thoái hôn?” Bạch Ngọc Đường kêu lên trước, “Đinh Triệu Lan, ngươi nói nhảm gì vậy?”
Công Tôn Sách cũng vội vàng đứng lên: “Đinh đại hiệp, mọi chuyện vẫn còn có thể thương lượng, dù sao cũng đừng nhất thời nóng nảy mà hành động theo cảm tính!”
Đinh Triệu Lan không hề để ý tới bọn họ, hắn chỉ xoay người hướng về phía Bao Chửng chắp tay nói: “Trước đây, hôn sự của tiểu muội là do nhị đệ của Triệu Lan vội vàng mà quyết định qua loa.
Nhà họ Đinh tôi xuất thân giang hồ, vốn không xứng với một người như Triển đại nhân.
Triệu Lan cân nhắc hết lần này tới lần khác, có lẽ tốt hơn hết không nên làm Triển đại nhân lỡ làng, vì thế mà thoái hôn sớm.”
Triển Chiêu cũng không nhịn được nữa, tiến về phía Đinh Triệu Lan thi lễ nói: “Đại ca, Triển Chiêu biết, lần này Nguyệt Hoa bị thương đều là lỗi của Triển Chiêu.
Nhưng xin đại ca hãy cho Triển Chiêu một cơ hội nữa, để Triển Chiêu có thể chăm sóc nàng ấy thật tốt.”
Đinh Triệu Lan quay đầu nhìn lại Triển Chiêu, vẻ mặt thâm trầm: “Cơ hội? Triển Chiêu, tôi hỏi anh, tôi cho anh có ít cơ hội không? Tôi đã phó thác Nguyệt Hoa cho anh, nhưng anh lại đối xử với con bé như thế nào? Đừng nói đến việc trì hoãn hôn kì hết lần này tới lần khác, chỉ ngay việc con bé đến Khai Phong, bất quá chỉ là một kẻ lẻ loi trong khuê phòng, anh có từng để tâm đến con bé chưa? Sau cùng còn…” Đinh Triệu Lan lại nhớ đến cảnh hắn thấy mạng sống của Đinh Nguyệt Hoa bị treo trên sợi chỉ, trong lòng đau nhói, không nói tiếp được nữa.
Trong lòng Triển Chiêu có thể cảm thấy tốt hơn ở đâu, Bao Chửng vội vàng nói: “Đinh đại hiệp, Triển hộ vệ cũng mệt mỏi vì công vụ, sau này…”
“Đại nhân, ngài không cần phải nói.
Nếu lấy tư cách là bằng hữu, Đinh Triệu Lan đối với Khai Phong phủ, đối với Triển Chiêu đều là hai chữ kính nể, nhưng mà…” Hắn thở dài, “Nhưng mà, với tư cách người nhà, các người có biết nỗi khổ trong lòng Nguyệt Hoa không?”
Trái tim của Triển Chiêu như bị vạn lưỡi đao cứa vào, làm sao hắn không biết được nỗi đau của Nguyệt Hoa, mà hắn đây, ngoài một tiếng “xin lỗi” ra thì còn có thể nói gì?
Đinh Triệu Lan hạ giọng nói: “Ngày trước lúc phụ mẫu lâm chung đã giao em trai em gái vào tay tôi, nhất là Nguyệt Hoa.
Khi mẫu thân mất, bà cũng không thể nhắm mắt chỉ vì lo lắng cho Nguyệt Hoa.
Tôi vốn nghĩ phó thác con bé cho anh, chính là đã tìm được bến đỗ tốt nhất cho con bé.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ tới, khi con bé ở bên anh, cả ngày chỉ lo lắng, hãi hùng, chịu mọi oan trái.”
Bạch Ngọc Đường ở bên không nhịn được nữa, hạ giọng nói: “Đinh Triệu Lan, dù ngươi có muốn thoái hôn, Nguyệt Hoa chắc chắn sẽ không đồng ý!”
Đinh Triệu Lan hừ lạnh một tiếng: “Nguyệt Hoa? Bây giờ con bé đang bị thương nặng, mất hết trí nhớ, vẫn còn là Nguyệt Hoa của trước kia à?”
Mặc dù lời nói của hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại như búa bổ vào lòng mọi người, đúng vậy, hiện tại Đinh Nguyệt Hoa đã hoàn toàn quên đi quá khứ, đã không còn là người năm ấy.
Triển Chiêu hạ giọng nói: “Đại ca, Triển Chiêu đã phạm quá nhiều sai lầm ở quá khứ.
Xin hãy cho Triển Chiêu một cơ hội để sửa sai, được không? Ta sẽ dành cả đời này để che chở nàng ấy, sẽ không để nàng ấy phải chịu nửa phần oan trái nào nữa.”
Đinh Triệu Lan cũng trầm mặc, hắn có chút đăm chiêu mà nhìn Triển Chiêu, sau một lúc lâu lại thở dài: “Anh đã từng sai chưa? Anh bất quá cũng chỉ là thân bất do kỷ(1), sự bất do nhân(2), đúng không? Chỉ vì anh là Triển Chiêu, là Nam hiệp của giang hồ, càng là Triển hộ vệ của Khai Phong phủ.
Tôi biết nỗi khó xử của anh, nhưng Triển Chiêu, tôi sợ rồi, thật sự sợ rồi.
Lần này Nguyệt Hoa may mắn giữ được tính mạng, đây đã là trời phá lệ mà ban ân, tôi không thể, cũng không dám đem hạnh phúc của Nguyệt Hoa ra mạo hiểm lần nữa.
Tôi thà rằng tương lai con bé sẽ vào một gia đình bình thường, cả đời tầm thường, bình yên.”
Triển Chiêu đau lòng nhắm mắt lại, dường như hình dáng Đinh Nguyệt Hoa bị thương nặng