Edit: fanbaoyuan
***
- - "Tại sao cô lại muốn theo dõi tôi?"
- - "Mình, mình không có, mình cũng đi đường này."
Cô gái trước mặt đỏ bừng mặt, chân tay luống cuống, ánh mắt đen láy như ngậm nước, bối rối ngượng ngùng.
Đôi tai trắng nõn lộ ra trong mái tóc xù đã treo lên đôi chút ửng đỏ dưới ánh hoàng hôn, nháy mắt trong đầu Tô Mạt dần hiện ra một cảnh tương tự, hai khuôn mặt chồng lên trước mắt anh.
Đó là cô ấy.
Sự tức giận và không hài lòng dần dần dịu xuống, Tô Mạt cảm thấy khuôn mặt của mình đã được buông lỏng, lập tức nghiêm mặt lại, giọng nói trầm xuống.
- - "Còn nói dối?"
-
Giang Kiến Hoan cũng nhớ tới ngày đó, nghe được Tô Mạt trả lời, nhăn mũi lại.
"Anh thật đáng ghét."
Ai có thể biết, cô gái rụt rè lúc ấy, lần đầu tiên da mặt dày lấy hết can đảm đi theo anh, sau khi bị Tô Mạt thẩm vấn tại chỗ, thiếu chút nữa xấu hổ đến nỗi muốn rơi nước mắt xuống.
Kết quả bây giờ anh lại nói với cô.
- - "Anh cố ý dọa em."
Tô Mạt ho hai tiếng, mất tự nhiên dời mắt. Kỳ thật anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, bởi vì người lãnh đạm như anh, căn bản sẽ không chủ động đi cùng người khác mà còn trả lời nhiều hơn một câu.
-
Về sau khi hai người đã ở bên nhau, nơi họ thường xuyên hẹn hò cũng là bên cái hồ này, có lẽ do ít người lui tới, lại còn mang theo một ý nghĩa khác.
Lúc đó vừa mới xác định quan hệ, cả hai người đều có chút ngượng ngùng, đa phần sẽ là Giang Kiến Hoan chủ động, nếu nhớ rõ thì nụ hôn lần thứ hai, vẫn là cô chủ động.
Khi đó cuối tuần Tô Mạt đưa cô về ký túc xá, cổng gác không có một bóng người, ánh đèn mờ nhạt ảm đạm, nhìn khuôn mặt lạnh lùng cấm dục của Tô Mạt, không biết cô từ đâu lấy ra can đảm, Giang Kiến Hoan không nhẫn nại được nhón chân lên, tiến tới trên môi anh.
Chiều cao hai người có chút chênh lệch, Giang Kiến Hoan nắm lấy ống tay áo của anh, vừa hôn môi một cái cô đã nhanh chóng buông tay ra, giống như con thỏ nhỏ xù lông xấu hổ nhảy vào ký túc xá.
Tô Mạt đứng tại chỗ, chậm một hồi lâu, mới duỗi tay sờ sờ môi, ý cười không tự giác leo lên khóe miệng.
Lại không bao lâu sau đó, hai người vào tiết tự học buổi tối ở bên hồ hẹn hò.
Đúng lúc là cuối mùa hè, buổi tối thời tiết rất mát mẻ, xung quanh yên tĩnh, đèn đường dưới tán lá xanh um tản ra ánh sáng dịu lạnh.
Hai người ngồi ở sau tảng đá lớn, Giang Kiến Hoan sinh động như thật nói một chuyện buồn cười trong lớp, nói xong, chính cô cười đến ngã trái ngã phải, dựa vào lòng ngực Tô Mạt, kết quả cười xong hơi ngửa đầu, phát hiện anh đang lẳng lặng mà nhìn mình, mặt mày chuyên chú.
"Hả? Không buồn cười sao?" Tươi cười trên mặt Giang Kiến Hoan thu hồi, mở to mắt hỏi anh.
Hai người đã dựa vào rất gần, tay Tô Mạt đặt ở bên hông cô rồi ôm lấy, cơ hồ cả người Giang Kiến Hoan như bị hợp vào trong lòng ngực anh.
Ngay sau khi cô im lặng lại cảm giác có thứ gì đó kỳ lạ di chuyển trong không khí, đặc biệt là, Tô Mạt nhìn vào mắt cô.
Giang Kiến Hoan không tự chủ được chớp chớp mắt, trên mặt ẩn ẩn toát ra chút ửng đỏ, vừa muốn mở miệng phá vỡ bầu không khí vô hình lúc này, anh liền cúi người xuống.
Đó là lần đầu tiên Tô Mạt chủ động hôn cô.
Giang Kiến Hoan cảm giác trái tim của mình như muốn nhảy đến trong cổ họng, thân mình cứng ngắc không biết nên phản ứng thế nào, lại cứ không biết anh học được từ đâu, hoặc là không cần người dạy mà cũng hiểu, thân mật đến nỗi để cho người khác mặt đỏ tim rung.
Lần đầu tiên, cô biết rằng hôn môi là cần phải vươn đầu lưỡi.
Về sau, hình thức hai người hòa hợp có phần không giống nhau, nếu trước đây cô cảm thấy Tô Mạt là người lạnh lùng và biết tiết chế. Giờ hiện tại khi hai người ở bên nhau, anh chính là không còn lạnh lùng, không cấm dục nữa.
Giang Kiến Hoan rất nhiều lần đi hẹn hò xong trở về, đều là khuôn mặt ửng đỏ, hai mắt đầy nước.
Sau khi nhìn thấy mấy người trong ký túc xá, cô nhanh chóng thu hồi những suy nghĩ trôi nổi giữa không trung, dấu trở lại trên giường, kéo rèm cửa che lại.
-
Bất tri bất giác hai người đã đi dạo quanh hồ được nửa vòng, nhìn thấy tảng đá lớn quen thuộc kia, Giang Kiến Hoan không khỏi liên tưởng đến hình ảnh gì, toàn bộ ánh mắt đều có hơi trốn tránh, yên lặng kéo ra chút khoảng cách với Tô Mạt.
Anh có vẻ đã phát hiện, lại tựa hồ như không để ý, nhưng tốc độ bước đi không khỏi thả chậm lại, theo nhịp điệu của cô.
"Bên này vẫn giống như trước đây." Tô Mạt nhìn cảnh sắc xung quanh mở miệng, Giang Kiến Hoan ừ một tiếng.
"Là hoàn toàn không có gì thay đổi."
Ngay cả vị trí của từng cây, nơi để tảng đá, cùng với băng ghế dài cũ.
Tất cả cùng trong trí nhớ đều giống nhau như đúc.
"Thật tốt." Tô Mạt rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói một câu, Giang Kiến Hoan đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
"Mấy năm nay anh cũng có về đây sao?"
"Ngẫu nhiên không có việc gì làm sẽ qua đi một chút." Giọng nói Tô Mạt rất thấp.
"Tới rất ít, không dám tới nhiều."
Trong sân trường này, có quá nhiều ký ức thuộc về cả hai người, mỗi lần họ đi qua, bất kỳ một dấu vết nhỏ bé gì cũng có thể gợi lên vô số hồi ức.
Giang Kiến Hoan nghe xong trầm mặc, mãi cho đến khi đi xong con đường mòn ven hồ, quay về bên cạnh chiếc xe đạp.
"Đói bụng không?" Tô Mạt mở khóa, nghiêng đầu hỏi cô, Giang Kiến Hoan chợt nhớ tới, cô bước xuống lầu chuẩn bị đi siêu thị mua đồ ăn để trở về nấu cơm.
"Có một chút." Cô nhìn thời gian, vừa vặn giữa trưa.
"Vậy đi nhà ăn?"
Giang Kiến Hoan mím môi dưới, "Được."
Từ bên hồ đến nhà ăn có một khoảng cách, Giang Kiến Hoan ghì chặt dưới yên sau xe đạp, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.
Từ góc độ này nhìn qua, chỉ có thể thấy được tấm lưng cong và đằng sau ót của Tô Mạt, Giang Kiến Hoan cuối cùng cũng có thể không kiêng nể gì mà đánh giá anh.
Tô Mạt không thích để tóc quá dài, sẽ thường xuyên cắt ngắn, phần sau gáy bao trùm một tầng hơi mỏng, nó đã bắt đầu dày từ dưới lên trên rồi, tóc trên đầu mềm mại lại đen bóng, cái trán có tóc mái nhỏ vụn, lúc ẩn ẩn lộ ra lông mày là lúc đẹp mắt nhất.
Da anh rất trắng, là loại trắng tự nhiên không thấy lỗ chân lông, tính cả toàn thân cũng vậy, màu đen của cái áo hoodie làm cho cổ và da thịt sau tai của anh lộ ra ngoài, càng là trắng nõn đến dễ thấy.
Trước kia Giang Kiến Hoan thích cắn cổ của anh, làn da Tô Mạt rất non, cắn nhẹ một cái liền sẽ ra một dấu màu đỏ, rất nhiều lần bị bạn cùng phòng của anh thấy được, luôn thích la lớn trêu chọc, Giang Kiến Hoan mỗi lần bị bọn họ nhìn, luôn luôn đỏ bừng mặt núp ở sau lưng Tô Mạt.
Bánh xe đạp chạy qua một hòn đá nhỏ, có hơi xóc nảy một chút, Giang Kiến Hoan bỗng nhiên hoàn hồn, giật mình thu hồi tầm mắt, cảm giác quen thuộc đè ở ngực cô, khổ sở đến không thở nổi.
- - không được suy nghĩ nữa.
Cô tự cảnh cáo mình.
Hôm nay đã tiêu hao quá mức nghiêm trọng.
Bởi vì nguyên nhân cuối tuần, trong nhà ăn không có nhiều người, có thể thu tiền mặt ngoài cửa sổ, Tô Mạt bưng hai cái khay đựng, cùng Giang Kiến Hoan đi lấy đồ ăn.
Phía trước có vài người sinh viên, cũng không chú ý tới bọn họ, Tô Mạt quay đầu thấp giọng hỏi Giang Kiến Hoan.
"Muốn ăn cái gì?"
Tầm mắt cô lướt qua từng dãy món ăn, cuối cùng dừng lại trên món xương sườn muối tiên và món cà chua xào trứng.
"Muốn ăn xương sườn với cà chua xào trứng."
Tô Mạt thuận theo ánh mắt cô nhìn qua, gật gật đầu.
"Ừ, vậy anh cũng ăn giống em."
Kĩ năng của dì đầu bếp ở nhà ăn vẫn vậy, ngược lại là
mười năm như một, múc một muỗng run rớt nửa muỗng. Hai người bưng khay đồ ăn tìm một chỗ không người ngồi xuống, Tô Mạt theo thói quen đem xương sườn của mình gắp qua bên cô mấy miếng.
Động tác Giang Kiến Hoan dừng lại, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm như không có gì.
"Gần đây công việc em bận rộn lắm sao?" Tô Mạt như đang nói chuyện phiếm mở miệng, Giang Kiến Hoan hơi gật đầu.
"Cũng ổn. Gần đây có một cuộc thi."
"Thiết kế thời trang?" Tô Mạt quan tâm hỏi, Giang Kiến Hoan gật gật đầu.
"Ừ, cuộc thi tầm cỡ lớn trong nước, tiền thưởng cho giải nhất là mười vạn tệ, còn có thể đi tổng bộ học tập nửa tháng."
"Thật tốt." Trên mặt Tô Mạt hiện lên nét cười nhạt, Giang Kiến Hoan rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
"Ừ, nếu như đạt được thứ hạng, em sẽ có thể trả lại cho anh một ít tiền."
Nụ cười trên mặt anh bỗng nhiên biến mất, bầu không khí vốn dĩ đang thoải mái trong nháy mắt trở nên kỳ quái, Tô Mạt mở miệng, cuối cùng chỉ phun ra hai chữ.
"Kiến Hoan..."
"Em ăn xong rồi." Giang Kiến Hoan buông đôi đũa trong tay xuống, chậm rãi nói. Mắt Tô Mạt nhìn vào chiếc khay đựng cơm mà cô chỉ động một nửa đồ ăn, nhịn không được nói.
"Em mới ăn được một chút như thế."
"Em hiện tại ăn uống không còn nhiều như trước kia nữa." Đây là lời nói thật, nhiều khi một cái bánh mì hay bánh quy là có thể giải quyết xong chuyện.
"Vậy chúng ta đi thôi." Một lát sau, Tô Mạt chậm rãi lên tiếng, bưng cái khay đứng lên, hai người đi đến chỗ đổ phần đồ ăn thừa.
Trên đường trở về, cả hai không nói gì. Ngay sau khi đến cổng trường, Giang Kiến Hoan từ trên xe đạp nhảy xuống, nói lời tạm biệt với Tô Mạt rồi chuẩn bị ngồi xe buýt trở về.
"Kiến Hoan." Đột nhiên anh từ phía sau gọi cô một tiếng.
Giang Kiến Hoan quay đầu lại, mấy chữ to màu vàng kim được khắc trên cổng trường, chiếu sáng lấp lánh, phòng bảo vệ quen thuộc, chậm rãi mở cổng điện tử cho sinh viên đi qua.
Tô Mạt liền đẩy xe dừng ở nơi đó, nhẹ giọng đối với cô nói.
"Tất cả cũng không có gì thay đổi, đều đang chờ em trở về."
Lúc Giang Kiến Hoan xoay người, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, đi đến trạm đợi xe đứng, xe buýt nhanh chóng tới. Cô quét thẻ đi lên, tìm cái vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, khi xe lại khởi động lần nữa, cô đã nghĩ rằng mình rất bình thường.
Cho tới lúc cô cảm thấy ướt lạnh trên mặt, cô lau nước mắt bằng một tay, tay còn lại Giang Kiến Hoan lập tức cúi đầu tìm khăn giấy, cắn chặt hàm răng, trước khi bị người bên cạnh phát hiện, cực nhanh mà đem nước mắt lau khô.
-
Lý phu nhân muốn đặt thiết kế một chiếc váy lễ phục để mặc vào hôm tiệc cưới của cháu gái. Truyện edit này được đăng tải duy nhất trên wattpad chính chủ @fanbaoyuan, nếu đọc được ở các trang web khác chính là copy. Vui lòng biết tôn trọng mà không tiếp tay cho bọn họ.
Bà ấy năm nay 38 tuổi, mặc dù trên mặt trang điểm tinh xảo, nhưng Giang Kiến Hoan vẫn phát hiện màu da vàng của bà từ những bộ phận khác. Vóc dáng Lý phu nhân không cao, mặt trứng ngỗng, còn có chút hơi béo, nhưng được cái là tứ chi cân xứng, chỉ cần che khuất bụng mỡ nhỏ thì ổn rồi.
Giang Kiến Hoan trải qua mấy ngày tô tô xóa xóa, bản vẽ cuối cùng đã được thiết kế ra. Lần này cô không có cho đối phương xem qua trước, mà trực tiếp vào phòng thiết kế bắt đầu tìm kiếm vải dệt rồi tự tay cắt xén.
Vào ngày sản phẩm hoàn chỉnh xuất hiện, chiếc váy được treo lên trên một con ma-nơ-canh bằng nhựa. Sau khi Giang Kiến Hoan kiểm tra cẩn thận, cuối cùng cô cũng hài lòng gật đầu rồi thông báo cho Lý phu nhân là có thể lại đây thử đồ.
Khoảng cách ngày hai người nói chuyện chưa đầy nửa tháng, mà cô đã nhanh chóng đem sản phẩm hoàn thành xong, Lý phu nhân tất nhiên là vui mừng khôn xiết, nhưng vẫn không khỏi có mấy phần lo lắng.
Mang loại tâm tình bất an này, nhìn thấy quần áo trong nháy mắt đó, bà ngược lại không có lập tức mở miệng bình luận ngay.
Đó là một chiếc váy màu xám bạc, vải của phần thân trên được khảm những đồ trang trí lấp lánh, phát sáng với ánh màu bạc, nửa người dưới đơn giản hơn nhiều, làn váy từ bên hông đến đầu gối một chút, từ hẹp biến rộng.
Viền áo thiết kế là trước dài sau ngắn, mang theo chút cảm giác mịn màng, bên ngoài còn có một lớp sợi tơ màu xám nhạt, hai dây đeo vai của váy rất hẹp, kiểu cổ tròn đơn giản không thấp, thoạt nhìn khá vừa ý.
Nhìn chung thì nó là một chiếc váy nhìn không ra khuyết điểm, nhưng cũng không có quá ấn tượng.
"Lý phu nhân, bà đi vào thử xem." Giang Kiến Hoan đem chiếc váy lấy xuống đưa cho bà, Lý phu nhân gật gật đầu, trên mặt nở một nụ cười lịch sự.
"Được, vậy tôi vào mặc thử xem sao."
Cánh cửa phòng thử đồ bị đóng lại, lần thứ hai được kéo ra, nụ cười trên khuôn mặt của Lý phu nhân đã hoàn toàn thay đổi, là hiện lên đầy bất ngờ.
"Chiếc váy này tôi mặc vào thấy cũng rất thích hợp, nhưng so ra treo ở nơi đó đẹp hơn nhiều."
Giang Kiến Hoan đánh giá bà, vẻ mặt không có nhiều biến hóa, nhưng nếu là người quen nhìn vào sẽ phát hiện, cặp con ngươi trầm tĩnh khi nãy đã mang theo điểm hài lòng và một chút vui vẻ.
"Ừm, nó cũng khá gần với những gì tôi mong đợi đấy."
Màu xám bạc nhạt này rất thích hợp với người có làn da vàng, lại mang theo một loại cảm giác ổn trọng cao cấp, dây đeo vai mỏng chỉ lộ ra bờ vai tròn và nhỏ của người phụ nữ, đường cổ áo vừa đúng hiện ra hai đòn xương quai xanh ở bên trong.
Làn váy được xoã tung, vừa che vòng eo đồng thời che khuất bụng mỡ nhỏ, chiều dài từ đầu gối trở xuống làm cho hai chân thon thả xuất hiện, cộng với chiều cao của đôi giày cao gót, vừa lúc che giấu hoàn toàn nhược điểm trên người Lý phu nhân, cố tình làm nổi bật những ưu điểm khác.
Khi bạn nhìn vào thứ gì đó đột ngột, đôi mắt con người đều sẽ có thị lực kém, do đó ấn tượng đập vào trong mắt đầu tiên của người ta là chân tay, xương quai xanh mảnh khảnh và dáng người cân đối.
Hơn nữa khuôn mặt trứng ngỗng phối hợp với váy cổ tròn nhìn cũng rất đẹp.
- HẾT CHƯƠNG 28 -