Ngày xuân ở Tạ trạch nhìn qua thì yên tĩnh nhàn nhã nhưng bên trong lại là sóng ngầm mãnh liệt, Tạ Vãn Nguyệt và Lương Mạn dần bị nhấn chìm trong đó, nỗ lực thoát thân, đồng thời cũng cố gắng học các kỹ năng sinh tồn để có thể sống sót mà không phụ thuộc vào bất kỳ ai, lỡ như một mối quan hệ sụp đổ, hai người bọn họ vẫn có thể toàn thân rút lui.
Sinh ra làm người đã khó, mà sống được một đời khỏe mạnh vui vẻ lại càng khó hơn.
Đảo mắt một cái kì thi đại học đã đến, đêm trước ngày thi, Vạn lão thái thái gọi video trò chuyện với Tạ Vãn Nguyệt, cổ vũ ủng hộ cô, vậy mà Vạn Ngọc Sơn cũng ở đó, dù anh không nói gì cả nhưng ý đồ trong mắt anh lại rất rõ ràng.
Trong lòng Tạ Vãn Nguyệt oán thầm, cô đã đồng ý với anh thì chắc chắn sẽ giữ chữ tín, cho dù anh không tin thì đợi đến khi có điểm, anh cũng có thể giám sát cô điền nguyện vọng cơ mà.
Vạn Ngọc Sơn bên đó đoán được suy nghĩ trong lòng cô, thấy cô căn bản không để ý tới anh, liền đến gần hỏi cô: “Khi nào điền nguyện vọng?”“Chắc là khoảng hai lăm tháng sáu.
”“Ừ.
” Vạn Ngọc Sơn không nói gì thêm, trả lại vị trí cho Vạn lão thái thái, cô thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu ý tứ của anh.
Vạn lão thái thái lại nói thêm vài lời, chúc cô thi cử may mắn rồi cúp điện thoại, Tạ Vãn Nguyệt tựa vào cửa sổ nhìn dòng xe cộ tấp nập bên ngoài.
Vì địa điểm thi cách xa nhà nên ngay sau khi biết thông tin nơi thi, Lương Mạn lập tức đặt khách sạn, chỉ cách phòng thi mười phút.
Ngày hôm sau, Tạ Vãn Nguyệt tự tin bước vào phòng thi.
Hai ngày thi trôi qua nhanh chóng, sau khi thi xong, Tạ Vãn Nguyệt hòa vào dòng học sinh đi ra khỏi trường, quãng đời cấp ba của cô vậy là kết thúc, qua mấy tháng nữa cô sẽ đến một thành phố khác tiếp tục xây dựng cuộc đời mình.
Trong lúc chờ có điểm, Lương Mạn đưa Tạ Vãn Nguyệt ra ngoài chơi một vòng, khi quay về thì vừa đúng lúc điền nguyện vọng, sau khi Tạ Vãn Nguyệt điền xong, cô chụp ảnh màn hình gửi cho Vạn Ngọc Sơn, Vạn Ngọc Sơn liền gửi lại cho cô một bao lì xì.
Cô không nhận.
Một ngày trôi qua, tiền lì xì tự động hoàn về, Vạn Ngọc Sơn không phản ứng, chắc là không nhìn thấy, hoặc là có thấy, nhưng không thèm để ý đến cô.
Tạ Vãn Nguyệt không so đo, bắt đầu chuẩn bị quá trình nhập học, trường đại học cách Vạn trạch vô cùng xa, cô cần một nơi để ở.
Đầu tháng tám cô nhận được giấy