Sau giờ học tối thứ sáu, tất cả mọi người đều về nhà nghỉ cuối tuần, máu bầm trên tay Tạ Vãn Nguyệt vẫn chưa thuyên giảm, cô sợ Vạn gia sẽ làm ầm ĩ nên đã ở lại một mình trong ký túc xá.
Sáng thứ bảy, cô đột nhiên nhận được điện thoại của Mẫn Tử Hiên: “Vãn Nguyệt, nghe nói em không về nhà, tôi muốn nhờ em một việc.
”Tạ Vãn Nguyệt mắc nợ ân tình của anh, cũng không tiện từ chối, bèn hỏi: “Anh cần tôi giúp chuyện gì?”“Cùng tôi đến một nơi.
”“Hả, chỉ có anh với tôi sao?”“Còn có ba bạn nữ nữa.
”“Đi đâu vậy?”“Em cứ nhìn xuống ban công là biết.
”Có bốn người đứng dưới lầu, tất cả đều mặc một chiếc áo cộc tay có in chữ ‘Hỗ trợ yêu thương’ ở mặt trước, Tạ Vãn Nguyệt trả lời anh ấy: “Chờ tôi mười phút.
”Một nhóm bốn người đến viện dưỡng lão, gửi một số đồ từ thiện và giúp đỡ vài công việc.
Ba cô gái còn lại cũng là sinh viên năm nhất như Tạ Vãn Nguyệt, nhưng bọn họ đều hoạt bát hơn cô nhiều, thích nói thích cười.
Tạ Vãn Nguyệt mặc dù xinh đẹp nhưng lại quá ít nói, cũng không thích nói chuyện, những người già có hơi không thích cô nhưng cô không quan tâm, nhanh chóng hoàn thành xong công việc trong tay mình rồi ra ngoài đợi.
“Đàn anh, cậu ấy có vẻ không thích nơi này lắm.
” Cô gái thứ nhất nói.
“Đúng đó.
” Cô gái thứ hai nói.
“Có lẽ vì chưa từng tới nơi như thế này nên không quen thôi, các cậu đừng nói lung tung.
” Cô gái thứ ba nói.
Mẫn Tử Hiên ra hiệu cho bọn họ tiếp tục làm việc, còn anh đi ra ngoài tìm Tạ Vãn Nguyệt, thấy cô ngồi trên ghế đá trong hành lang ngước mắt ngắm hoa, nhìn từ xa giống như một bức tranh, yên tĩnh mà mỹ lệ, khiến người ta không nỡ lên tiếng, sợ sẽ quấy nhiều bầu không khí đẹp đẽ này.
Cảm giác có người đến, Tạ Vãn Nguyệt quay đầu nhìn lại thì thấy Mẫn Tử Hiên, cô đứng dậy gọi anh ấy: “Đàn anh Mẫn.
”Giọng nói trong trẻo như dòng suối nhỏ chảy trong khe núi, trong vắt dễ nghe, Mẫn Tử Hiên hỏi cô: “Sao lại ra ngoài này?”“Tôi không thích ở bên trong nên ra ngoài hít thở