Lúc về đến trường học, quả nhiên trời đang mưa, Tạ Vãn Nguyệt mở ô bước xuống xe, đứng ở bên đường đợi hai người kia.
Mẫn Tử Hiên đưa cho tài xế một trăm tệ: “Bác tài, tiền xe tôi sẽ trả, đừng lấy tiền của cô gái kia.
”“Người ta trả tiền qua điện thoại di động rồi, cậu quá chậm.
” Chú tài xế cười ha ha.
Mẫn Tử Hiên xuống xe, anh không mang ô theo, cô gái xuống xe sau vội lấy chiếc ô màu xanh che trên đầu anh, hai người cùng bước tới chỗ Tạ Vãn Nguyệt, Mẫn Tử Hiên muốn nói chuyện nhưng Tạ Vãn Nguyệt đã lên tiếng trước: “Đàn anh Mẫn, cảm ơn anh đã đưa tôi tham gia hoạt động ngày hôm nay, tôi cảm thấy rất có ý nghĩa nhưng sau này nếu có hoạt động tương tự tôi sẽ không tham gia, bởi vì tôi có sắp xếp khác.
Nếu như cần quyên góp tiền, tôi có thể đóng góp hết sức hỗ trợ anh.
” Nói xong, cô hơi cúi đầu trước Mẫn Tử Hiên: “Tôi vô cùng xin lỗi.
”“Ừm, được.
” Mẫn Tử Hiên ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh bị từ chối thẳng thắn như vậy.
Tạ Vãn Nguyệt nói xong liền rời đi, ân tình trả hết thì tính cho xong, đạo bất đồng khó lòng hợp tác.
Mẫn Tử Hiên đứng tại chỗ nhìn theo bóng cô đi thật xa, trong lòng rất khó chịu, cô gái bên cạnh gọi anh ấy mấy lần mới kéo suy nghĩ của anh trở lại.
Mưa càng ngày càng nặng hạt, đầu vai cô gái ấy đã ướt sũng nhưng vẫn nhất quyết cầm ô che cho Mẫn Tử Hiên.
Mẫn Tử Hiên nói: “Em về đi.
”“Vậy còn anh thì sao, trời mưa to như vậy mà anh lại không có ô.
”“Tôi thích dầm mưa.
” Mẫn Tử Hiên dần bước ra ngoài, lập tức cả người anh ướt sũng dưới mưa.
Ồ, cứ tưởng chỉ là con thỏ trắng, không ngờ lại cá tính như vậy, thú vị, rất thú vị.
***Đến tối thứ hai, Tạ Vãn Nguyệt gặp được một vị khách không mời mà đến.
Sau bữa tối, ba người quay trở lại ký túc xá thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng ở cửa, mặc váy dài màu đỏ, giày cao gót màu đỏ, tô son đỏ, cả người toát ra khí thế hùng hổ doạ người.
“Xin lỗi, cô đang tìm ai vậy?” Ô Đan hỏi cô ta.
“Tôi đến tìm cô.
” Phương Lam nhìn về phía Tạ Vãn Nguyệt.
Tạ Vãn Nguyệt để Ô Đan và Hàn Lộ vào phòng rồi hỏi Phương Lam: “Cô tìm tôi làm gì?”“Ra ngoài uống cà phê.
”“Tôi chưa bao giờ uống cà phê, có việc gì cứ nói thẳng là được rồi.
”Phương Lam cười nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là sau khi gặp cô ở phòng Ngọc Sơn lần trước, tôi vẫn luôn muốn nói chuyện với cô.
”“Không cần trò chuyện, cô