Vạn Ngọc Hà quay về văn phòng trên lầu, từ xa đã trông thấy hai người trợ lý tổng giám đốc đang bận bịu xử lý công việc đâu vào đấy, anh ấy bước tới, ném ánh mắt dò hỏi: “Vẫn còn giận à?”Trợ lý Tiểu Ngọc chắp tay, nhỏ giọng nói: “Hết giận rồi ạ, anh Chu đến.
”Vạn Ngọc Hà lại hỏi: “Tới làm gì?”“Không biết, dáng vẻ rất chán nản.
”Vạn Ngọc Hà nghĩ thầm, Chu Chí đến chỗ này thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt, người này làm việc dưới trướng Vạn Ngọc Xuyên, bình thường sẽ không chạy quay đây.
Trong mỗi gia tộc đều có một đống chuyện lớn nhỏ, có công khai có mờ ám, chuyện mà Vạn gia không thể giải quyết rõ ràng đều để Vạn Ngọc Xuyên xử lý, không biết lần này đã tra ra được chuyện gì.
Nhưng bản thân mình cây ngay không sợ chết đứng, dù tai hoạ có đến cũng sẽ không ập xuống đầu anh ấy.
Đang định rời đi thì Vạn Ngọc Sơn mở cửa bước ra, nhìn thấy anh ấy, anh hỏi: “Em ở đây làm gì?”Vạn Ngọc Hà bị anh hỏi thì sững người, bèn trả lời: “Em về phòng làm việc của mình.
”“Sao không về đi?”“Em không mệt.
”Vạn Ngọc Sơn không lên tiếng mà nhìn chằm chằm vào anh ấy.
“Em đi ngay đây.
” Vạn Ngọc Hà quay người đi vào thang máy, anh ấy cũng là tổng giám đốc đó, mất mặt quá đi.
Tiểu Ngọc và những người khác cúi đầu làm việc, làm như không nhìn thấy.
Vạn Ngọc Sơn nói với Tiểu Ngọc: “Lấy cho tôi ly nước.
”“Vâng.
” Tiểu Ngọc lập tức hành động, rót nước mang vào phòng.
Chu Chí không động đến tách cà phê trước mặt.
Tiểu Ngọc đặt ly nước xuống