Tài xế cười hô hố: “Con hàng tốt như thế, không nỡ bán ra ngoài.”Người đàn ông chơi game nói: “Chơi chút thì được, bên bán nói “con cá” này nhất định phải bán đi, tuyệt đối không được để lại trong nước.”“Chậc chậc, chắc phải hận thù ghê lắm.”“Không hận đến thế thì sao tao với mày có món hời này được?”“Hehehe.” Tên tài xế lại cười rộ lên, giọng điệu tràn đầy hưng phấn.Tạ Vãn Nguyệt biết bọn họ đang nói đến mình, chỉ là cô không ngờ lúc mình hôn mê đã bị kẻ khác bán đi.Trong lúc hai tên kia thì thầm to nhỏ thì chiếc xe cũng dừng lại, Tạ Vãn Nguyệt nghe thấy bên ngoài có tiếng chó sủa.
Sau đó tiếng kim loại va vào nhau vang lên, chiếc xe lại khởi động, di chuyển chậm chạp khoảng 10 mét rồi dừng lại, tắt máy, cô vội vàng nhắm mắt lại.Hai người kia xuống xe, tên cầm điện thoại mở cửa sau vác Tạ Vãn Nguyệt lên vai.Tạ Vãn Nguyệt trộm mở mắt ra nhìn, xung quanh đều tối đen như mực, chỉ có vài ánh đèn sáng lờ mờ, bọn họ đi đến một cái sân lớn, tên cầm điện thoại đi thêm mấy chục bước, bọn họ đi vào trong một căn phòng, bên trong phòng đã có người chờ sẵn: “Tốc độ của bọn bây hơi chậm đấy.”“Mẹ nó, ông đây khổ sở cả một đường mà mày còn sỉ nhục tao à?”“Đưa vào trong trước đi, trói tay chân lại, trói chặt quá sẽ què đấy, bán không được giá tốt đâu.”“Được thôi, đi đường không ngừng lại lần nào, chưa được ăn uống gì.”“Ở trên bếp đấy, tự đi lấy đi.”Người cầm điện thoại chơi game vác Tạ Vãn Nguyệt đến một căn phòng nhỏ, ném cô lên giường rồi cởi dây trói cho cô, miệng lẩm bẩm: “Dùng bao nhiêu thuốc mê vậy? Đã đi cả một ngày mà người chưa tỉnh, vẫn còn hôn mê.”Tên tài xế nói: “Nghe nói