Lý Thư Khanh cắn điếu thuốc trong miệng, hai tay đều đang bận rộn, chỉ có thể kẹp điện thoại di động giữa tai và bả vai, hỏi: “Hơn nửa đêm rồi mà còn gọi điện thoại cho tôi khóc lóc cái gì?”“Thư Khanh, đứa nhỏ kia xuất hiện rồi, hiện giờ tôi muốn giết nó.
”“Đứa nhỏ nào, cậu đừng quá xúc động.
” Lý Thư Khanh cắn thuốc, mơ hồ không rõ.
“Là vị hôn thê ông nội Ngọc Sơn ước định cho anh ấy, hiện giờ nó đang ở Vạn gia.
”Lý Thư Khanh há miệng làm rớt điếu thuốc, hỏi: “Ngoại hình có đẹp không?”Phương Lam khóc lóc mắng anh ta: “Tôi đã khó chịu đến như vậy, cậu còn không giúp tôi nghĩ cách lại đi hỏi cái này!”Lý Thư Khanh: “Tôi đã sớm khuyên cậu từ bỏ đi, với tính cách của lão Vạn, nếu cậu ta thật sự thích cậu, liệu có để cậu lãng phí nhiều năm vô nghĩa như vậy không? Thật không hiểu nổi, đầu cậu bị nước vào rồi đúng không?”“Đúng vậy, đầu óc tôi vẫn luôn ngâm trong nước, cả đám mấy cậu không một ai tốt! Mấy năm nay trơ mắt nhìn tôi giãy giụa trong đó, không biết tìm cách giúp tôi.
”“Giúp cậu? Giúp cậu thì bọn tôi chán sống rồi.
Đừng khóc nữa, chỉ là một đứa con gái mới lớn, đến thì đến thôi, lão Vạn không thích nó còn leo lên trời được