Thông tin truyện Gió Thổi Mùa Hè

Gió Thổi Mùa Hè

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

118

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 10/10 từ 14274 lượt

REVIEW TRUYỆN GIÓ THỔI MÙA HÈ

Tác giả : Lâm Địch Nhi

Thể loại : Hiện đại, ngược tâm, nam thâm tình, nữ mất trí nhớ, SE.

Độ dài : 15 chương

Tình trạng : Hoàn

_________________

Khi đọc xong “Gió thổi mùa hè”, tôi đã ngồi rất lâu mới có thể quyết định mình sẽ bắt đầu như thế nào. Bởi vì lâu lắm rồi tôi mới đọc một câu chuyện nhẹ nhàng mà buồn bã đậm sâu như vậy cho nên không khỏi dè dặt, sợ rằng sẽ làm hỏng cảm xúc hiện đang có đối với Ngôn Mặc và Liễu Liễu. Chuyện tình của họ rất đẹp, nhưng cũng rất đau lòng.

Ngôn Mặc, tôi nghĩ mình sẽ bắt đầu với người này.

Ngôn Mặc vừa là một DJ cho đài phát thanh, vừa là thầy giáo dạy nhạc jazz của trường Kĩ thuật, cũng là một tay trống trong ban nhạc rock. Anh thường hát những bài hát có giai điệu cuồng nhiệt, nhưng thực chất Ngôn Mặc lại là người rất trầm lặng và hay suy nghĩ nhiều... Tôi thích điểm này ở Ngôn Mặc.

Anh là kiểu người rất quyết đoán, nếu không thích thì tuyệt đối không dây dưa, kể cả ca sĩ đang nổi được anh sáng tác bài hát cho có tình ý với anh, hay là học trò bướng bỉnh luôn bám theo anh cũng thế. Ngôn Mặc giải quyết rất rõ ràng, bởi vì anh không hứng thú, cho nên không hề cho họ cơ hội nào.

Nhưng Ngôn Mặc cũng là một người sống rất tình cảm.

Nếu nói đến người có thể khiến Ngôn Mặc lưu luyến không thể rời xa, có lẽ chỉ một mình Liễu Liễu mà thôi.

Liễu Liễu, Liễu Liễu. Tên cô gái này gợi cho người ta cảm giác yếu đuối, nhưng thực ra lại là một người rất mạnh mẽ. Một người phụ nữ như vậy, có thể tự quyết định mình nên dừng chân hay bước đi. Liễu Liễu không vương vấn người cũ, vì anh ta đã từng phản bội cô, cho nên dù có trở lại, cầu xin thế nào Liễu Liễu cũng không chấp nhận. Cô rất dứt khoát. Ở điểm này, Liễu Liễu và Ngôn Mặc giống nhau.

Liễu Liễu có thể nhất thời tức giận vì những cô gái khác cố tình gần gũi Ngôn Mặc, nhưng cô vẫn kiên nhẫn nghe anh giải thích. Ngôn Mặc có thể ghen tị với người cũ của Liễu Liễu, nhưng anh vẫn tin tưởng cô, bởi vì “Tôi yêu Liễu Liễu, Liễu Liễu yêu tôi, không mang theo bất kì tia tạp chất nào, cảm giác tựa như mối tình đầu.”

Bởi vì họ yêu nhau đậm sâu như vậy.

Chỉ tiếc là, cuối cùng vẫn không vượt qua được thử thách. Liễu Liễu rời đi, bởi vì tình cũ của Ngôn Mặc, lúc đó là ca sĩ nổi tiếng, nói rằng Ngôn Mặc từng có con với cô ấy. Tự tôn của Liễu Liễu rất lớn, cô cũng chán ghét cảm giác bị phản bội. Mà Ngôn Mặc lại không hề biết việc này.

Liễu Liễu cứ như vậy bỏ đi. Cô nghe anh nói rất nhiều điều, giải thích rất nhiều thứ, nhưng lại không cho anh một cơ hội tạm biệt cuối cùng.

Cũng không thể chờ những bài hát mà Ngôn Mặc hứa sẽ sáng tác tặng cô vào ngày sinh nhật. Đó là tâm ý của anh. Liễu Liễu, đáng tiếc không đợi được rồi.

“Vì sao anh nhìn qua lại đau buồn như vậy

Trong mắt ánh lệ

Đến đây đi, hiện tại đã đến với anh

Không cần phải sợ, không cần phải khóc

Để anh nhìn rõ em

Anh cũng đã trải qua buồn bã, đau lòng

Khi màn đêm buông xuống

Em không biết làm sao

Cho dù oán hận của em

Cũng sẽ không thể làm giảm tình yêu của anh đối với em.”

Lần sau họ gặp nhau, Liễu Liễu đã vì tai nạn mất trí nhớ. Cô không còn nhớ Ngôn Mặc là ai. Tất cả tựa như chưa từng xảy ra. Vậy thì tốt. Liễu Liễu không còn đau lòng nữa rồi. Nhưng còn Ngôn Mặc?

Anh vẫn dịu dàng như vậy, chờ cô ấy hồi phục, nhìn cô ấy trong tay với người đàn ông khác, thật lòng chúc phúc cho cô ấy. Thú thực, tình yêu của Ngôn Mặc dành cho Liễu Liễu khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Bởi vì đẹp đẽ đến thế, mà lại thật đau lòng.

Kết cục của câu truyện này, nhiều người vẫn cho là SE. Ngôn Mặc rời đi, Liễu Liễu bước vào lễ đường với một người đàn ông khác. Cô có lẽ vĩnh viễn không nhớ ra mình từng yêu sâu sắc một người đàn ông tên là Ngôn Mặc trên đời.

Nhưng mà, tôi nghĩ rằng, đây lại là OE. Vì cuối cùng, có thể Liễu Liễu đã nhớ ra mọi chuyện.

Trích chương cuối:

“Tôi rất muốn nói, anh sẽ mang em bỏ trốn, đi đến một nơi không có ai biết chúng ta, làm một đôi vợ chồng bình thường, nắm tay nhau sống đến già.

Nhưng cuối cùng tôi cũng không nói ra, chỉ rót cho em một chén nước thấm giọng.

Sau đó tôi đưa em đến dưới lầu nhà trọ, cùng em đi đến đầu cầu thang.

Nhưng khi em bước lên lầu, lại đột nhiên vịn lấy lan can, vẻ mặt mờ mịt như không biết mình đang ở chỗ nào.

Tôi nghĩ có lẽ em thấy khó chịu nên bước lại đỡ em. Em chậm rãi xoay người lại, thở dài một tiếng, rồi đột nhiên ôm lấy thắt lưng tôi, kiễng chân hôn lên đôi môi hơi lạnh của tôi, nhẹ nhàng day cắn, bằng độ mạnh yếu mềm nhẹ quen thuộc.

“Ngôn Mặc, hẹn gặp lại!”

Còn bạn, kết quả của hai người họ mà bạn nghĩ sau khi đọc xong câu chuyện này sẽ là gì?


Bình luận truyện