Editor: Cà Pháo
==============
Khi máy bay tiến vào tầng bình lưu, Lâm Xuất đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cả thế giới đều bị bao phủ bởi bóng tối vô tận.
Anh đứng ở hậu trường, chỉ có một cánh cửa nhỏ rất xa ở phía trước lộ ra một ánh sáng ngời ngợi.
Cách cánh cửa đó, giai điệu hào hùng từ sân khấu truyền đến.
Đó là moderato C thứ[1] thuộc về nhạc giao hưởng, âm sắc chuyển từ mơ hồ sang rõ ràng, tràn ngập phong cách nhạc Nga mạnh mẽ, giai điệu mĩ lệ, ngọn lửa hừng hực bùng cháy cái chết thành sức mạnh.
[2]
Bản hòa ca mạnh mẽ đầy cảm xúc, ngân vang như tiếng chuông chiều hoàng hôn, tám hợp âm chuẩn bị bắt đầu, không hề báo trước, cùng nhau im lặng rồi dừng lại.
— Tất cả mọi người đều đang đợi Piano tham gia.
Piano đâu?
Piano ở đâu?
Phần Piano mang tất cả cảm xúc của nhạc chương này, lẽ ra nên xuất hiện tuyệt vời ở phần dạo nhạc, từ pp đến ff[3], dùng hợp âm tuyệt đẹp và âm sắc biến hoá phong phú, diễn giải nổi cô đơn sâu thẳm của âm nhạc và hy vọng rực rỡ đến mức tối đa.
“Piano!”
“Lâm Xuất, Lâm Xuất, cậu ở đâu?”
“Piano ở đâu?”
Lâm Xuất trong giấc mơ đột nhiên hoảng sợ, anh như xuyên qua khe cửa nghe thấy tiếng xì xào bàn tán của khán giả.
Vô số ánh mắt nặng trĩu đè về phía anh, mấy trăm nhạc công lặng ngắt như tờ, khuôn mặt mờ ảo.
Thời gian như bị ấn nút tạm dừng, toàn bộ nút nhạc hoá thành bản chất đứng im trên không trung.
Lâm Xuất cảm thấy ngón tay mình không ngừng run rẩy, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Anh há miệng hít thở, gắng gượng thẳng lưng trong sự ngột ngạt, bước lên bậc thang, đi về nơi có ánh sáng.
Tiếng vỗ tay vang lên liên tiếp như thuỷ triều, cảnh tượng trong hư ảo chuyển đổi nhanh chóng.
Khi thì