Chiều hôm đó Lâm Xuất nhận được điện thoại của Tống Đường.
Tống Đường nói với anh, lúc ở Kaikōura hai người bị chụp ảnh, còn bị tài khoản marketing đăng lên mạng xã hội.
Lâm Xuất còn đang đắm chìm trong hạnh phúc tình yêu, bây giờ trong đầu anh toàn là Thẩm Phong Lai, anh chỉ nói một câu "Em biết rồi" thì thôi, không quan tâm nữa.
Dù gì anh và Thẩm Phong Lai đều là nam, bị chụp cũng không sao, cùng lắm thì như bạn bè đi du lịch với nhau.
Huống gì Lâm Xuất là nghệ sĩ âm nhạc, tự do hơn idol diễn viên.
Nhưng phiền phức ở chỗ trong ảnh chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần có hành động thân mật một chút, sẽ bị văn hóa đồng tính thịnh hành ở Châu Âu suy đoán theo hướng mập mờ.
Lâm Xuất vẫn còn vài hợp đồng phát ngôn ở Châu Á, tốt nhất nên tránh mấy vụ scandal như vậy.
Cho nên Tống Đường do dự một lúc, vẫn nhắc nhở Lâm Xuất nên mang khẩu trang đeo kính râm khi đến các thành phố đông đúc, đừng để người khác nhận ra, cuối cùng hắn còn nói với anh, ý của bà Macheda là mọi người đều biết hành trình này, dứt khoát liên hệ với một nhiếp ảnh gia chụp một bộ ảnh, đừng lãng phí cảnh đẹp ở New Zealand.
Lâm Xuất không nói gì, đồng ý.
Thấy anh dễ nói chuyện, làm Tống Đường hơi bất ngờ, hỏi anh: "Tâm trạng tốt à? Hai người đang làm gì vậy?"
Lúc này, Lâm Xuất và Thẩm Phong Lai đã rời khỏi hồ Tekapo, đang trên đường đến Núi Cook.
Thẩm Phong Lai dừng xe bên một con suối nhỏ không biết tên, kê một chiếc bàn trên bãi đất bằng, nấu mì cho Lâm Xuất bằng bếp gas.
Lâm Xuất vốn đang nghiên cứu bản nhạc mà Lâm Hy đưa cho anh trước cây đàn piano, nhưng anh không muốn Tống Đường biết chuyện này, vì thế trả lời mơ hồ: "Chơi ạ, đang ở cùng Thẩm Phong Lai.
Chứ anh nghĩ em đang làm gì."
Tống Đường im lặng một lát, bỗng nói: "Thầy Lâm, em nói thật à?"
Lâm Xuất hơi chột dạ, giả bộ hồ đồ nói: "Gì mà thật với giả, em không hiểu anh đang nói gì."
Tống Đường cười cười, "Tốt nhất là em không hiểu."
Lâm Xuất mắng hắn: "Anh sao vậy? Quái lạ.
Không phải chỉ bộ ảnh thôi à, chụp thì chụp.
Về công việc, có bao giờ em lười biếng đâu."
Tống Đường lập tức nói: "Vậy em về Wellington ngay đi, đến Weta studio thu âm"
Lâm Xuất: "Em không muốn."
Tống Đường nặng nề thở dài một hơi, "Anh muốn em yêu đương, nhưng sao em lại thích đàn ông? Còn muốn giấu anh, em giấu được anh à? Mấy năm làm việc cùng nhau anh chưa từng thấy em đối xử với ai như Thẩm Phong Lai."
Lâm Xuất mím chặt môi không chịu nói.
Tống Đường nói tiếp: "Ngay cả anh ta có là nữ, thì hai người vẫn rất khác biệt.
Mấy chuyện khác chưa nói, quốc gia xa nhất nước Anh là New Zealand, em biết không?"
Sao Lâm Xuất lại không biết được.
Từ London đến Wellington, từ 51 vĩ độ Bắc 0 độ kinh Đông đến 41 vĩ tuyến Nam 175 độ kinh Đông, ngay cả những con số cũng khắc vào trong lòng anh.
Đây gần như là khoảng cách xa nhất trên trái đất, máy bay phải mất ba mươi giờ để vượt qua ranh giới buổi sáng và buổi tối, sau đó băng qua đường xích đạo và vành đai không gió.
Nhưng anh vẫn không thích cách nói này của Tống Đường, "Vậy thì sao? Chẳng lẽ em không mua nổi vé máy bay à?"
"Đây là vấn đề vé máy bay à? Anh chỉ sợ em đau lòng!" Tống Đường cao giọng nói.
Rất nhanh hắn liền phát hiện thái độ của mình không tốt lắm, liền dịu giọng nói: "Thầy Lâm à, em đừng trách anh nói khó nghe.
Chúng ta quen biết nhiều năm, anh biết em yêu âm nhạc đến nhường nào, châu Âu mới là nơi hợp với em.
Em có nhiều người theo đuổi, cần gì phải chọn Thẩm Phong Lai?"
"Sao lại giống nhau được?" Lâm Xuất dứt khoát nói, "Hơn nữa anh sai rồi.
Không phải em chọn anh ấy, mà là em theo đuổi anh ấy, trước đây anh ấy không đồng ý."
Tống Đường: "..."
Lâm Xuất nói tiếp: "Em đã suy nghĩ rất rõ, cũng rất nghiêm túc.
Tống Đường, anh đừng xem em như con nít nữa, cũng đừng nói với anh ấy những thứ không có, em không muốn anh ấy mất lòng tin về em."
Kết quả là đầu bên kia điện thoại nửa ngày vẫn không có tiếng động, đợi một lúc, Lâm Xuất hơi mất kiên nhẫn, nói "Alo?", mới nghe được giọng nói Tống Đường: "Thẩm Phong Lai là trai thẳng à?"
Lâm Xuất bị hắn hỏi làm cho nghẹn lời, "Chắc không phải đâu..."
Tống Đường nghiến răng nghiến lợi: "Thế sao anh ta lại dám không đồng ý? Tại sao lại không đồng ý? Hả?"
Lâm Xuất không nói nên lời, "Anh không hiểu đâu.
Anh im đi."
*
Đợi đến khi Lâm Xuất cúp điện thoại, đã gần mười phút trôi qua.
Anh cũng không còn tâm trạng chơi piano, dứt khoát cất hết bản nhạc, xuống xe đi đến bên người Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai gắp mì vào đĩa dùng một lần, không quay đầu lại, chỉ hỏi anh một câu: "Đàn thế nào?"
Lâm Xuất dừng một chút, mới hiểu y đang hỏi bản nhạc của Lâm Hy, liền lắc đầu, "...!Không tốt lắm."
"Sao vậy?"
"Chessie còn nhỏ, nhưng kỹ năng sáng tác lại rất vững chắc.
Từ trước đến nay con bé đều thích sử dụng hợp âm chủ đề cố định, cơ bản là phong cách trung tính.
Đây là lần đầu tiên con bé viết nhạc pop, em cảm thấy có vấn đề, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu."
Thẩm Phong Lai đặt đĩa trước mặt Lâm Xuất, hỏi: "Giọng nhạc là piano và ghi-ta à?"
Lâm Xuất gật đầu, "Piano đệm đàn ghi-ta vừa đàn vừa hát.
Nhưng phần piano chiếm rất nhiều giai điệu chính, nghe hơi giống một bản concerto.
Em không biết con bé muốn viết gì nữa.
Anh biết sáng tác, anh nghĩ sao?"
"Phần kết nối giữa đoạn AB có vấn đề." Thẩm Phong Lai không khiêm tốn, cười nói: "Hòa âm và giai điệu không phù hợp lắm."
Hòa âm và giai điệu của âm nhạc đại chúng tương đối rời rạc, cùng một hợp âm có thể điều chỉnh theo nhiều hướng khác nhau.
Đối với phần đệm sau, giai điệu thường ngắn, thuận lợi cho người hát lấy hơi.
Không có gì lạ khi cả hai không ăn khớp với nhau một cách liền mạch như âm nhạc cổ điển.
Tuy nhiên, một bản nhạc dù cổ điển, đại chúng, pop hay rock đều là sự thể hiện cảm xúc của nghệ sĩ âm nhạc, chúng liên kết với nhau, và sẽ không thay đổi do phong cách thay đổi.
Lâm Xuất biết tính cách của Thẩm Phong Lai, nếu như không nắm chắc được toàn bộ nhất định sẽ không đưa ra ý kiến, vì thế anh cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ.
Mì