Tối hôm đó Lâm Xuất và Thẩm Phong Lai quấn lấy nhau trong xe RV rất lâu, mãi đến khi ánh sáng nhẹ lọt vào cửa sổ xe mới dừng lại.
Cả người Lâm Xuất không còn sức lực, lúc thả chân xuống còn bị căng cơ, toàn thân đau nhức.
Từ trước đến nay anh không có bao nhiêu dụ.c vọng, hai mưới mấy năm qua chưa từng thử buông thả dụ.c vọng.
Anh cựa mình, vùi mặt vào chiếc gối mềm mại, nhìn thấy quần áo nhàu nát vứt khắp nơi trên đệm, ghế đàn piano, rồi cả trên bàn bếp.
"Áo đuôi tôm." Tay Lâm Xuất ấn lên ngực Thẩm Phong Lai, "Đắc lắm, em mới mặc một lần."
Thẩm Phong Lai vẫn nằm sấp trên người Lâm Xuất, mổ vào khóe miệng anh, dùng chóp mũi cọ lên cằm và cổ anh, một lúc sau mới nói: "Anh mua cái mới cho em."
Lâm Xuất cười.
Anh vốn đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn không muốn nhắm mắt lại, đành để cho nhịp suy nghĩ của mình chậm lại, khép hờ mi mắt, không nói rõ ràng: "Anh cũng đối tốt với người khác như vậy sao?"
Thẩm Phong Lai chống đầu nằm nghiêng xuống, tay kia vuốt ve làn da trầ.n trụi mịn màng của Lâm Xuất, hỏi anh: "Em đang ám chỉ ai?"
Lâm Xuất vốn chỉ thuận miệng nói, bị hỏi lại thì ngẩn người, nhất thời không nghĩ ra ai khác, thăm dò nói ra một cái tên: "Ví dụ như, Tchad?
"Nói bậy gì đó." Thẩm Phong Lai vẫn nằm nghiêng, bàn tay đặt trên bụng anh lại hơi động đậy.
Lâm Xuất mở mắt ra dưới ánh sáng lờ mờ, "Anh không thấy Tchad thích anh à?"
"Anh cảm thấy được.
Nhưng cậu ấy cũng không thể hiện gì với anh." Giọng điệu Thẩm Phong Lai bình tĩnh, "Nếu em để ý, thì giờ anh nói rõ ràng với cậu ấy luôn."
Lâm Xuất ngẫm nghĩ, uể oải cười nói: "Quên đi, em chỉ đùa thôi, em biết cậu ta là bạn của anh." Thực ra anh cũng không để tâm lắm, anh chỉ thích tán tỉnh Thẩm Phong Lai như thế này thôi.
Thẩm Phong Lai cười nhìn anh, bàn tay trên eo anh bỗng nhéo mạnh một phát, nhéo đến mức Lâm Xuất "A" một tiếng, đưa tay muốn bắt tay Thẩm Phong Lai, nhưng Thẩm Phong Lai bắt lấy tay anh trước, sau đó vùi mặt vào hõm vai anh, há miệng cắn lên xương bả vai Lâm Xuất.
Hai người ồn ào một lúc, Lâm Xuất lại cảm thấy hơi mệt.
Anh ngáp một cái, nghe Thẩm Phong Lai nói: "Trên thế giới này, ngoại trừ ông nội của anh, chỉ có em là người thân thiết với anh nhất."
Nghe được những lời này, cơn buồn ngủ của Lâm Xuất cũng tiêu tan rất nhiều.
Từ trước đến nay, Thẩm Phong Lai rất ít khi nhắc đến chuyện trong nhà mình.
Lâm Xuất chỉ biết ba mẹ Thẩm Phong Lai mất từ khi y còn rất nhỏ, họ hàng trong nhà cũng không hòa thuận, lớn lên dưới sự bảo bọc và chăm sóc của ông nội.
Lâm Xuất hỏi y: "Ông nội anh là..." Anh nói nói một cái tên thường được nghe trên tin tức.
Thẩm Phong Lai gật đầu, dùng lòng bàn tay lau mồ hôi trên trán anh, "Khi nào chúng ta rảnh, anh sẽ dẫn em đến gặp ông nội."
Lâm Xuất không trả lời.
Trong lòng không yên, ngẩng đầu tìm ánh mắt Thẩm Phong Lai.
"Sao vậy?" Thẩm Phong Lai hỏi anh.
"Bởi vì em chưa từng gặp người nổi tiếng như vậy." Lâm