Thẩm Phong Lai không đáp lại lời của Lâm Xuất.
Y cầm bình nước ấm rót vào ly nước trước mặt Lâm Xuất, nói: "Uống chút hồng trà đi, hay em muốn uống chút rượu?"
Lâm Xuất lắc đầu.
Thái độ Thẩm Phong Lai bình tĩnh, thậm chí rất nhẹ nhàng, nhưng anh lại cảm thấy y đang tức giận.
Thế là Lâm Xuất nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng hỏi: "Chắc tôi khiến anh thất vọng rồi nhỉ?"
"Sao lại nghĩ thế?" Thẩm Phong Lai nói.
"Chắc là do," Lâm Xuất nói, "tôi luôn cảm thấy anh kỳ vọng vào tôi."
Lúc nói chuyện, ánh mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào góc bàn, không muốn đối mặt với Thẩm Phong Lai.
Anh dường như nghe thấy Thẩm Phong Lai nở nụ cười, rồi đáp: "Anh đã nói, em là người biểu diễn anh thích nhất.
Mãi là vậy."
Thẩm Phong Lai đặt bình nước lên bàn, đưa một ly nước cho Lâm Xuất, sau đó mới chậm rãi nói: "Nếu như bỏ qua một bên, đoạn chủ đề hợp âm của em...!Qua nhiều năm, phiên bản anh nghe hôm nay là phiên bản hoàn hảo nhất, tuyệt vời nhất."
"Tiểu Xuất," Ý cười của Thẩm Phong Lai không nhạt đi, "Trong mắt anh, em rất tiến bộ."
Lâm Xuất bỗng nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn y.
Anh không biết mình nên khóc hay nên cười, chỉ có thể miễn cưỡng há to miệng, "Tôi phải nói cảm ơn sao?"
"Đó là sự thật.
Có điều, có phải em quên mất một chuyện rồi không?" ánh mắt Thẩm Phong Lai vẫn dừng trên mặt Lâm Xuất, tiếp tục nói, "Em là người biểu diễn được cả thế giới chú ý, em có cảm giác thiên phú về âm nhạc, và khống chế âm sắc chính xác.
Em chỉ cần nghĩ cách để đi vào âm nhạc, kết hợp cảm xúc một cách hoàn hảo.
Còn lời nói của người khác, đều không ảnh hưởng đến em, bởi vì so với tất cả mọi người em đã là một người ưu tú.
Không phải sao?"
Ánh mắt Lâm Xuất loé lên trong chốc lát, hỏi ngược lại: "Người khác —— cũng bao gồm cả anh à?"
Thẩm Phong Lai khẽ gật đầu, "Đương nhiên, bao gồm cả anh trong đó.
Thật ra, anh cũng không có tư cách chỉ đạo em, đặc biệt là biểu diễn piano."
Giờ phút này, trái tim Lâm Xuất lay động một chút, khiến lồng ngực cũng cảm thấy đau.
Anh nhìn Thẩm Phong Lai, còn muốn hỏi gì đó, nhưng anh bỗng phát hiện ánh mắt dịu dàng của đối phương là lịch sự và xa cách.
Gió biển mát lạnh thổi vào người, nhiệt độ trên mặt và cơ thể cũng giảm đi.
Lâm Xuất bỗng phát hiện ra, khi đứng trước mặt Thẩm Phong Lai, anh không thể khống chế được tâm trạng của mình.
Chính bởi vì hiểu được điều này, lý trí nói cho anh biết anh không nên tiếp tục nữa.
Lâm Xuất quay đầu.
Anh biết mắt mình chắc chắn sẽ đỏ lên.
"Xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không nên nói với anh những lời này.
Nhưng tôi không biết nên nói với ai mới tốt."
Thẩm Phong Lai rút một tờ giấy đưa cho anh, "Cái gì mà nên với không nên.
Anh chỉ hi vọng em có thể vui vẻ hơn thôi."
Lâm Xuất không đưa tay ra nhận, Thẩm Phong Lai cũng không nói gì, đặt khăn giấy xuống dưới cốc của mình.
-
Bọn họ ngồi trên hàng ghế gần biển, lúc hai người không nói lời nào, có thể nghe được âm thanh của gió và sóng biển, kèm theo tiếng chim hót líu lo, khiến người ta muốn ngẩn người, tưởng tượng cảnh sắc biển sâu, và cánh đồng băng trắng tinh ở tận cùng thế giới.
Thật giống như trước mặt đại dương mênh mông, tất cả phiền não của con người đều nhỏ bé như hạt bụi, không đáng nhắc tới.
-
Không biết qua bao lâu, Thẩm Phong Lai lấy một cái bật lửa ra, châm cho mình một điếu thuốc.
Cử chỉ của hắn rất thả lỏng, lúc tay trái cầm điếu thuốc, ngón tay xương khớp rõ ràng đều lộ trong tầm mắt Lâm Xuất.
Đúng lúc này, Lâm Xuất nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út Thẩm Phong Lai.
Hô hấp của anh chậm lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn chiếc nhẫn kia thật lâu, cảm giác máu trong cơ thể đều đang lạnh xuống, đầu óc rối bời cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Anh đẩy bàn ra rồi đứng dậy.
Thẩm Phong Lai lau ngón tay bằng chiếc khăn ướt mà người phục vụ đưa cho, hỏi: "Muốn về à?"
"Ừm.
Tôi ra ngoài cũng lâu rồi." Lâm Xuất hít một hơi thật sâu, bờ môi khô khốc, "Đúng vậy, tôi nên trở về."
*
Quán cà phê cách khách sạn Lâm Xuất ở không xa, hai người đi dọc theo con đường rộng rãi, gió ở đây bị các tòa nhà cản lại, làm dịu nhẹ và mát mẻ hơn, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mặt biển xanh xanh qua khe hở giữa các toà nhà cao tầng.
Xung quanh rất yên tĩnh, Lâm Xuất đi bên người Thẩm Phong Lai, lúc đi, thỉnh thoảng ngón tay sẽ chạm vào góc áo của hắn.
Gió thổi từ bên cạnh, có thể ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc lại vắng vẻ trên người Thẩm Phong Lai.
Lâm Xuất nhịn không được nghĩ, Thẩm Phong Lai là một người rất có tình người.
Lâm Xuất muốn tới gần hơn một chút, hỏi hết những nghi hoặc và bất an trong lòng.
Nhưng anh nhanh chóng khống chế lại suy nghĩ hoang đường của mình.
Anh cảm thấy mũi mình cay cay, thế là cúi đầu xuống, lấy khẩu trang trong túi ra đeo lên mặt.
-
Con đường cũng không dài, rất nhanh bọn họ đã về tới cửa chính khách sạn.
Lúc này Lâm Xuất mới phát hiện chiếc xe Land Rover đậu ở bãi đỗ xe trước khách sạn.
Lâm Xuất đứng đó, nhìn ánh đèn nhấp nháy hai lần.
Thẩm Phong Lai không nói gì nữa, chỉ đi đến bên cạnh Land Rover, mở cửa ghế lái ra, sau đó nhìn anh.
Khẩu trang che hơn nửa khuôn mặt, nhưng anh đoán mình chắc phải khủng khiếp lắm.
Bởi vì trong ánh mắt Thẩm Phong Lai hiện lên cảm xúc rất phức tạp, giống như lo lắng, mà cũng giống như thương hại.
"Thẩm Phong Lai." Lâm Xuất gọi tên y.
Trong lòng của anh có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn, nhưng lại không biết phải nói thế nào, chỉ có thể cố ý hỏi, "Anh đi à?"
Một tay Thẩm Phong Lai vịn cửa xe, lưng rất thẳng, ngược ánh sáng nhìn Lâm Xuất.
Hắn nhìn rất lâu, mới nói một câu: "Lên đi, em cần phải ngủ một