Hội thao tình cờ trùng với ngày sinh nhật của Lệ Thanh.
Trước đó một ngày, sau giờ học, nhóm văn nghệ quyết định ở lại duyệt lần cuối, cả lớp đa số đều ở lại để xem trước tiết mục.
Tất cả đều thuận lợi, được kết thúc bằng màn vỗ tay và hú hét khí thế của các thành viên.
Vì phần đạo cụ vẫn chưa hoàn tất nên vài bạn ở lại phụ giúp, trong đó có nhóm của Lệ Thanh.
Thu dọn và sắp xếp xong cũng đã hơn 10 giờ tối, lu bu nhiều việc quá nên không ai để ý đến thời gian, mới đó đã muộn như vậy rồi, mọi người gấp rút giải tán.
Cô đang định đi về, chưa kịp đụng tới chiếc cặp, một cánh tay đã nhanh hơn cô một chút, nhanh chóng khoác cặp lên vai.
Là Chính Phong.
"Tôi đưa cậu về.
"
Từ hôm diễn ra trận giao đấu ấy, ngày nào về muốn cậu đều tiễn cô về.
"Cậu hôm nay lại trốn làm à?"
"Hôm nay anh Trí rảnh nên trông giúp tôi.
"
Lần này, cả hai đi bộ, dọc đường về nhà, cậu dắt cô vào một quán ăn đêm.
Quán ăn lề đường nhỏ nhắn, sạch sẽ, mùi đồ ăn toả ra thơm phức, đã mấy tiếng không ăn gì khiến bụng cô reo lên.
Chính Phong ngồi vào vị trí trước mặt cô, rút khăn giấy lau đũa muỗng, vừa kịp lúc chủ quán bưng hai tô mì nóng hổi đặt trên bàn, cậu đẩy tô không hành qua cho cô.
"Sao cậu biết mình không ăn được hành?"
"Lúc trước cậu nói với tôi, quên rồi sao?"
Thì ra là lúc cùng chơi game, cô quả thật đã từng nói ra.
Lệ Thanh đã dần quen với việc cậu chính là 99, cùng nhau trải qua nhiều chuyện nên cũng đỡ khoảng cách với cậu.
"Nhưng mà, mình không đem theo tiền mặt.
"
"Ăn đi.
"
Cơn đói ập đến khiến cô không muốn nghĩ nhiều mà động đũa.
Thôi kệ, ăn trước rồi tính, chắc cậu ta không ác đến mức chỉ trả phần của cậu ta để mình ở lại rửa chén đâu ha!
Lệ Thanh ăn khá chậm, Chính Phong ăn xong từ lâu mà cô chỉ mới ăn được một nửa.
Cậu kiên nhẫn ngồi đợi cô ăn từng cọng mì, đưa khăn giấy để cô lau miệng rồi đứng dậy thanh toán.
Tiền đền bù thiệt hại lần trước rất nhiều, cậu chia đôi mỗi người một nửa nhưng cô lại lén nhét vào cặp cậu, bảo cậu vì cô mới bị thương, tiền này mới nên bồi thường cho cậu, cô chỉ giữ 100 nghìn ăn kem thôi, cho nên bây giờ tiền trong túi cậu cũng rất dư dả, có thể thoải mái bao cô ăn mỗi ngày nói chi hai tô mì cỏn con này.
Hai người sóng bước cùng nhau, ai đi ngang qua đều không thể không quay đầu nhìn lại chiêm ngưỡng nhan sắc hữu hạn của cặp đôi kia.
Cô gái thanh tú, sở hữu đôi mắt bồ câu, mái tóc hơi xoăn nhẹ, đen nhánh, làn da trắng sáng, đôi môi hồng hào, dáng người mảnh mai, cao ráo, chừng 1m65.
Cậu trai bên cạnh cô có chiều cao khoảng 1m85, dáng dấp tuyệt hảo, gương mặt bảnh trai, chiếc mũi cao, đôi lông mày rậm thường hay nhếch một bên lên nhìn có hơi gợi đòn.
Nhan sắc trời ban này đúng là khiến con người ta cảm thấy ghen tị vô cùng.
Trên đường đi, cô chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại, chủ yếu là lướt SNS, ngón tay cô dừng lại ở bài đăng về món ăn.
"Mình chuyển tiền cho cậu.
"
"Không cần, tôi mời.
"
"Ừm, thế sau này không được đòi đâu đấy.
"
Cô nghĩ ai cũng trẻ con như mình chắc?
Cậu mỉm cười xoa đầu cô, không hiểu vì sao mà cô lại thích cảm giác này, không có ý định tránh né.
"Cho tôi xin số điện thoại cậu được không?"
Không gian lãng mạng bị phá ngang bởi một bạn nam ôm trái bóng rổ chạy đến.
"Xin lỗi, mình không xài điện thoại.
"
"! "
Vậy chứ cô đang cầm cái gì kia?
Hiểu ý của cô, bạn nam kia cũng gật đầu rồi chạy lại chỗ đám bạn của mình với vẻ mặt tiếc nuối.
"Không xài điện thoại sao?" Cậu phì cười.
"Có xài.
"
"Thế sao lúc nãy bảo không?"
"Cậu đừng có bắt bẻ, mình đã có phu quân rồi, không tiện.
" Cô chớp chớp mắt nhìn cậu, thẳng thừng nói ra mà chẳng ngại ngùng chút nào.
Chính Phong không nhịn được mà cười toe toét, nghĩ một chút rồi lại nói thêm: "Vẫn quyết định xưng mình, cậu sao? Không đổi?"
Đến Kiến Minh cô cũng đổi thành màu mày tao tao, vừa nãy, nói chuyện với tên đến xin số điện thoại, cậu mới để ý đến vấn đề này.
"Cậu đừng xưng tôi nữa, đổi thành mình được không?"
Bảo cậu đổi á?
Không đời nào!
Nói chuyện với Lệ Thanh, cậu đã phải chuyển từ tao sang tôi rồi, tuy đã quen nhưng đổi sang xưng mình cứ sến sến thế nào ấy!
Thấy cậu im lặng, Lệ Thanh giải thích: "Ở Nam Thành, thân thiết lắm mới xưng là mình đấy, tôi là rất xa lạ luôn, trước khi nhập học mình đã phải luyện tập để nói không bị ngượng, ai ngờ lại đổi thành mày - tao, chỉ có cậu là người không nói mình thay đổi.
"
Ở Hoa Thành, tôi lại được dùng khá phổ biến vì là từ ngữ toàn dân, đúng là sự khác nhau giữa các vùng miền.
"Tại sao tôi phải đổi?"
Cô buồn đi trông thấy: "! Tuỳ cậu.
"
Chính Phong gãi đầu, mặt mày nhăn nhó tiến lên đi trước cô, nói vọng lại.
"Ít ra phải để ông đây làm quen đã.
"
Ánh mắt cô loé lên tia sáng, môi cong thành hình vòng cung, chạy thẳng về phía cậu.
"Cậu hứa rồi đó!!"
"Ừm.
"
Đi đến trước cổng công viên cũ, cậu đi thẳng vào trong, cô cũng nhanh chân đuổi theo.
Vốn dĩ muốn kể chuyện cho cô nghe nhưng một cuộc điện thoại gọi đến làm Lệ Thanh phải nhấc máy ngay.
Dì Vân: Vẫn chưa ngủ sao? Con đừng làm việc quá sức, thiếu phí sinh hoạt thì cứ nói với dì, đừng ngại nha con.
Dì đang chuẩn bị đi ngủ thì thấy tài khoản SNS của Lệ Thanh còn đang hoạt động, sợ đứa cháu gái ham công tiếc việc mà không chịu ngủ nghỉ đàng hoàng khiến người dì này có chút không an tâm.
Cô ngồi xuống xích đu, chú