Nói rồi Chính Phong nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, đôi môi mềm mịn khẽ chạm vào bờ trán thanh tú tạo nên một khoảnh khắc rung động lòng người.
"Cái này coi như đặt cọc, ông đây bán mạng cho cậu.
"
Lệ Thanh xấu hổ, đặt tay lên chỗ vừa mang hơi ấm của cậu, nhịn cười, bên má hiện lên lúm đồng tiền tràn đầy sự lúng túng: "Mình! mình chưa cho phép mà.
"
"Ồ, xin lỗi… lần sau sẽ chú ý.
"
Cô đẩy cậu ra, trở về chỗ cũ tiếp tục ăn.
Nghĩ một lúc, Lệ Thanh đưa điện thoại lên, gọi cậu quay sang, Chính Phong vẫn chưa kịp định hình đã bị cô chụp một tấm ảnh.
Dưới ánh đèn mờ, khuôn mặt cậu thoáng vẻ ngạc nhiên, hơi ngơ ngác nhưng không vì thế mà nhan sắc hữu hạn của cậu bị phai mờ, vẫn cực kì đẹp mắt.
"Làm gì thế?" Cậu ghé sát vào cô, cô cũng không tránh né mà để máy cao lên để cậu cùng xem.
Trên màn hình điện thoại là tấm ảnh lúc nãy vừa chụp, cô lưu vào nhật kí trên điện thoại, ghi dòng ghi chú: 17/10/2017, 99 tỏ tình mình.
Chính Phong đọc xong, không nhịn được mà cười thành tiếng: "Cái này cũng phải ghi lại sao?"
Cô giương mắt nhìn cậu: "Để cậu khỏi chạy.
"
"Tôi mới sợ cậu chạy đấy.
"
Lệ Thanh bĩu môi: "Thế lỡ tôi mình thì sao?"
"Vậy thì đi bắt cậu về.
"
Nghe vậy, cô cảm thấy rất yên tâm, gắp một miếng thịt đút cho cậu.
Chính Phong ở lại chơi thêm một chút giúp cô dọn dẹp rồi mới về.
Trở lại trường học, cả nhóm bạn cùng nhau cố gắng học tập, chuyện hẹn hò đều gác sang một bên.
Chính Phong cũng siêng năng đi học hơn, chỉ có thể dục bữa học bữa nghỉ.
Kể từ đêm sinh nhật, mỗi ngày cậu đều đến đưa Lệ Thanh đến trường, tan trường đợi cô cùng về, cuối tuần thường cùng cô học tập, chơi game, nấu ăn cho cô.
- ----
"Cậu kia, lấp ló làm gì đấy? Lên đây.
" Chính Phong đang bóc quýt đột nhiên bị cô bạn cùng bàn khều một cái.
Sáng sớm trước khi vào lớp, cậu ghé qua OCEAN một chút, em bé Đinh Thư - con gái Đinh Trí cho cậu 2 quả quýt, cậu tiện tay nhét vô cặp, trong tiết văn nhàm chán, cậu ngồi bóc ra ăn.
Cô giáo thì giảng bài hăng say, trò ở dưới lớp thì làm việc riêng, cứ rì rầm mãi làm cô phát bực, đập bàn cái rầm, cả lớp liền chìm trong yên lặng, ai nấy đều không dám nói thêm tiếng nào, chỉ có cậu vẫn ngồi say sưa bóc quýt.
Bị cô giáo gọi nhưng gương mặt cậu vẫn không hề biến sắc, đặt quả quýt lên bàn, trước khi đi còn nhìn Lệ Thanh một cái.
"Cầm theo.
" Cô giáo đẩy kính lên, nói lớn.
Chính Phong dừng bước, lấy trái quýt đang bóc dở dang kia đi lên, đằng nào cũng bị phạt, cậu tranh thủ bóc tiếp cho xong.
Đứng đối diện với giáo viên, ánh mắt lạnh lẽo, tuy không chột dạ nhưng cậu chẳng nhìn cô giáo lần nào.
Cô giáo vốn đã cọc sẵn lại thấy cậu không biết hối lỗi mà dửng dưng như vậy trong lòng càng bực thêm mấy phần: "Cho anh cơ hội nói, muốn nói gì nói đi.
"
Chính Phong rời ánh nhìn khỏi quả quýt kia, nhìn xuống lớp, hướng về phía cô bạn cùng bàn: "Lệ Thanh, ăn đi, bóc cho cậu.
"
Cả lớp được một phen hú hét ầm trời, đến cả người anh em chí cốt của cậu là Kiến Minh còn không thể tin được, nhưng mắt thấy tai nghe rành rành như vậy sao mà chối cãi đây.
Rốt cuộc mối quan hệ của hai người này là gì?
Cô bạn mới chuyển đến bằng cách nào mà khiến khối băng a1 tan rã đi đâu rồi!
Toàn thể ánh mắt đều dồn về hướng cô gái ngơ mặt ra kia.
Tiếng đập bàn một lần nữa vang lên khiến cả lớp thót tim, ngồi ngay ngắn trở lại, nửa lời cũng không dám hó hé.
"Hai cô cậu ra ngoài đứng hết tiết cho tôi.
"
Hai người đứng trước cửa lớp, cơn gió nhè nhẹ thổi qua khiến Lệ Thanh bật cười.
Đây là lần đầu tiên cô bị phạt như thế này.
"Ăn đi.
" Chính Phong tách múi quýt mọng nước đã lột [email protected] sẽ nhét vô miệng cô.
Nước bên trong xịt ra, mang theo hương vị đặc trưng của quýt thấm vào từng dây thần kinh vị giác của cô.
Ẹc, chùa lè.
Lệ Thanh cố gắng không nhăn mặt, gượng cười: "Ngọt lắm, cậu ăn đi.
"
"Vậy à, nhường cho cậu hết.
"
"! "
Không được, cậu bắt buộc phải ăn.
Cô tách múi quýt, đưa lên miệng cậu, theo phản xạ tự nhiên, cậu ngả người về sau một chút.
Đến mức này, Lệ Thanh xắn tay áo, nhón chân vòng tay qua thuận lợi kéo cổ cậu xuống, nhét một lượt mấy miếng quýt chua loét vào miệng cậu rồi bịt kín lại không cho cậu có cơ hội nhả ra.
"Cậu! "
Vị giác bị tấn công bởi lượng axit đậm đặc khiến cậu nhắm tịt mắt lại.
Còn cô thì đang hả hê với chiến tích lẫy lừng của mình.
"Hehe.
"
Chính Phong nhíu mày, ráng nuốt hết đống tàn dư trong miệng, còng cổ cô ra sức nhéo má đến đỏ bừng.
"Cậu bắt nạt mình!!"
Lệ Thanh cũng không chịu thua, kéo cổ áo cậu xuống cụng đầu vào cái cốp khiến cả hai say xẩm mặt mày, đứng không vững, loạng choạng va vào cửa cái ầm.
Cậu trước khi ngã còn ý thức được đôi chút, giữ cho cô ở trong lòng mình, để cơ thể cậu là thứ chịu hậu quả của vụ va chạm này.
Lưng cậu trực tiếp đập vào cửa, còn cô thì nằm gọn trong người cậu, cửa kính trong suốt khiến cả lớp đều thấy cảnh tượng này lại một lần nữa "ồ" lên.
Đã bị phạt rồi còn làm trò, cô giáo bắt họ đứng đến hết buổi.
"Lưng… lưng cậu có sao không? Mình xin lỗi, lúc nãy không cố ý.
" Má cô vẫn còn ửng hồng sau vụ việc ban nãy, lại thêm chút đỏ do ngại ngùng bởi cú ngã hoành tráng khiến cả lớp trầm trồ kia, tay nhỏ xoa xoa lưng giúp cậu tỏ ý biết lỗi.
"Không sao.
" Cậu xuýt xoa một cái rồi vò đầu cô.
Lệ Thanh dừng động tác, ngước mắt lên nhìn cậu, ánh nhìn có phần mưu mô: "Dù gì cũng còn 2