Xung quanh ngoài Lệ Thanh và Chính Phong đang đi lòng vòng thì cũng có kha khá người rảnh rỗi đến xem, hay những người mẫu chiều nay trình diễn đang tự tập dợt trên sân khấu và hậu trường đằng sau dường như đang gặp chút vấn đề về kĩ thuật.
Màn hình lớn không thể bật lên được dù đã tắt đi bật lại mấy lần, khi họ thử cắm máy tính vào thì màn hình loé sáng, bắt đầu khởi động như bình thường nhưng khi qua đoạn khởi động thì lại trở về đen thui, không thao tác được nữa, các sinh viên khoa công nghệ thông tin cũng như giáo sư đang dạy học cũng liên tiếp được gọi đến nhưng chẳng ai xoay sở được gì, trái lại còn làm hỏng cái máy tính của giáo sư đang c ắm vào, máy bị tình trạng y chang màn hình lớn, vẫn di chuyển được chuột nhưng màn hình đen mịt mù.
Lệ Thanh tò mò đến bên cạnh xem thử, tình trạng này dường như cô đã từng gặp qua.
“Tôi có thể sửa nó.
” (đã vietsub)
Mấy người đó nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, không tin cô lắm nhưng cũng hết cách rồi, đành phải để cô làm thôi, họ né ra nhường chỗ cho cô.
Lệ Thanh ngồi vào, nhấn tổ hợp phím hiện lên bảng đen, cô gõ vào một loạt kí tự khó hiểu, dân trong nghề nhìn còn rối con mắt.
Cái thể loại code gì đây?
Giáo sư phải lau kính vài cái để nhìn cho kĩ cũng như theo kịp tốc độ của cô.
Trong vòng 2 phút, với loạt code dài như mấy trăm trang sử, Lệ Thanh đã thành công làm cho máy tính hoạt động trở lại, cả màn hình lớn cũng phát sáng khiến những người xung quanh bất giác nhíu mắt.
“Em có thể giải thích một chút không? Tôi mấy năm trong nghề vẫn không nhìn ra được, để em dạy bảo rồi.
” (đã vietsub) Giáo sư sau vài giây sửng sốt liền mở lời hỏi.
“Nguyên nhân là do bị virut xâm nhập, còn cách giải thì rất tiếc em không thể nói được.
”
“Em học lớp nào vậy? Trông em hơi lạ.
” Giáo sư đẩy kính, lên tiến một bước về phía cô liền bị Chính Phong đứng ra chắn lại.
“Em không học ở đây.
” Cô lùi một bước về sau cậu rồi đáp.
Vị giáo sư kia hiểu ý liền không di chuyển nữa: “May mắn cho trường nào được em nhắm đến, chắc chắn sau này em sẽ rất thành công, cảm ơn em đã giúp đỡ.
”
Không những chỉ có giáo sư mà những người khác cũng cúi đầu cảm ơn cô, nếu không có cô, một phần minh hoạ đã bị thiếu đi, không thể giúp đỡ các sinh viên hoàn thiện bài thi một cách tốt nhất rồi.
Nhưng như thế có hơi khách sáo quá, chuyện này đối với cô cũng đơn giản thôi.
Giáo sư ngỏ ý muốn mua lại bản code mà cô dùng để giải quyết trường hợp ban nãy nhưng bị Lệ Thanh thách giá trên trời nên đã từ bỏ.
Không phải cô ích kỉ mà là code này một khi đã thành thạo thì sử dụng với mục đích xấu rất dễ dàng, nên cô thà mang tiếng chứ nhất quyết không bán dù đó có là dành cho việc dạy học, hơn hết, không bán cho người nước ngoài.
Lằng nhằng vậy mà cũng mất thêm một mớ thời gian, Huyền Hân đã học xong liền gọi điện bảo cô xuống nhà ăn.
Vì đã từng đến nên Lệ Thanh còn nhớ đường, xung phong làm leader cho cậu, mất vài phút liền có mặt.
Cặp đôi kia đang chàng chàng thiếp thiếp ở góc nhà ăn, ai đi ngang qua cũng phì cười mà nhìn một cái.
“Có nên vào đó không?” Lệ Thanh đung đưa cánh tay đang được cậu nắm lấy.
“Vào đi, tên kia phá chúng ta bao nhiêu lần rồi, giờ là lúc trả đũa lại.
” Chính Phong cư xử với người ngoài và người thân thật sự rất khác biệt, cậu còn biết hơn thua với Kiến Minh từng chút một.
*Khụ.
Thấy hai người đến, họ vẫn chưa có ý định tách nhau ra, người ngoài nhìn họ còn chẳng xem ra gì huống chi bạn thân, lại càng thoải mái hơn chứ sao.
“Ăn xong chúng ta lên sân thượng xem điểm đi, chắc giờ này đã trang trí xong rồi.
” Huyền Hân đang dựa trên vai Kiến Minh, ôm chặt cánh tay cậu ta, không có dấu hiệu muốn rời khỏi.
Lệ Thanh ngồi bên trong, đối diện Huyền Hân.
“À, lúc nãy bọn tao vừa đến, có thấy bài của mày rồi.
”
“Thật á? Bao nhiêu điểm?” Đến lúc này Huyền Hân mới buông Kiến Minh ra, đặt tay lên bàn hướng về phía Lệ Thanh cực kì trông đợi vì đây là bài thi đầu tiên của cô ấy, tốn bao nhiêu công sức, còn nhờ cả Lệ Thanh bay sang làm mẫu trình diễn cơ mà.
“67.
”
Có hơi thất vọng một chút, Huyền Hân cứ nghĩ ít nhất phải trên 70 điểm cơ, nhưng không sao, còn phần trình diễn nữa, số điểm sẽ được cộng thêm nếu thể hiện tốt phần thành phẩm và trình bày về bộ trang phục.
Bởi cái tinh thần lạc quan và tích cực nên Huyền Hân rất nhanh lấy lại cảm xúc.
Kiến Minh đưa tay xoa đầu cô nàng một cách rất tự nhiên: “Để tao với anh Chính đi lấy đồ ăn, hai người chờ chút.
”
“Huyền Hân, tao thấy trong bản thiết kế của mày còn có thêm mấy phụ kiện nữa, mà hôm qua ở nhà mày không thấy?”
“À, phụ kiện tao làm lúc đang ở phòng thực hành của trường nên gửi nhờ ở đó luôn, khỏi đem tới đem lui cho mất công.
Chút nữa mày đi với tao chuẩn bị rồi tập dợt một tí ha.
”
Lệ Thanh gật đầu một cái, chợt nhớ đến đó liền nói ngay: “Ảnh hôm qua còn tấm khác không? Tao nhớ là cậu chụp nhiều lắm mà, sao cho tao xem có mấy tấm, khai mau, còn giấu tấm nào hả?”
Bị đụng trúng tim đen, Huyền Hân bất giác cầm lấy điện thoại đang đặt trên bàn ôm vào người, đúng là còn mấy tấm, nhưng là để ngắm mĩ nữ, cho Lệ Thanh xem thế nào cũng bị cô bắt xoá đi.
Hiền lành không chịu đúng không, vậy thì phải dùng biện pháp mạnh.
“Cho mày