“Chính Phong, anh ổn không?” Lệ Thanh đưa tay sờ trán cậu kiểm tra nhiệt độ xem có bị ấm đầu hay không mà lại đi nói mấy lời như này.
“Anh không bệnh, em có đánh không, không đánh là coi như hoà nhé?”
Lệ Thanh thoáng ngạc nhiên, phút chốc nhìn thấy tay cậu đang siết chặt quyển nhật kí bìa cứng đến đỏ bệch: “Có chuyện gì hả anh?”
Cậu cắn chặt môi, ôm chầm lấy cô, mùi hương thanh mát quen thuộc xộc vào mũi rất dễ chịu, Lệ Thanh cũng ôm cậu, tay nhỏ luồn vào tóc xoa xoa, gương mặt xinh đẹp gác lên bờ vai rắn chắc, thanh cao.
“Chính Phong?”
Dường như vẫn còn muốn ôm thêm chút nữa nên cậu vẫn chưa trả lời cô, cô cũng không hỏi nữa, nhắm mắt ôm cậu chặt hơn.
Khoảng lặng này cứ vậy mà diễn ra vài phút nữa, không nhạt nhẽo, không vô vị, mà rất ngọt ngào, ấm áp.
Rốt cuộc, Chính Phong đã đọc được gì trong quyển nhật kí kia?
***
28/05/2007.
Thế giới có phải đối xử quá tệ với mình không?
Mình không thể khóc được, chú dì sẽ buồn mất.
***
19/08/2007
Trường học là nơi nhàm chán nhất trên đời.
***
21/09/2007.
Câu chuyện của cô giáo chẳng thấy hài hước chút nào, cả lớp chỉ có một mình mình không cười.
Mình chẳng thế hiểu nổi, tại sao mọi người lại vui vẻ thế nhỉ?
***
17/11/2007.
Cô giáo nói mình phải hoà đồng hơn nhưng mình không thích đụng chạm với người lạ, kể cả việc học võ cũng vậy, mình rất sợ khi phải chạm vào những người khác, không biết tại sao mình lại như vậy nữa, cứ cảm giác mình sẽ đem lại những điều không may mắn cho họ vậy.
***
29/01/2008.
Ai cũng bảo mình xinh, xinh thì sẽ được nhiều người chú ý, mình không muốn trở thành tâm điểm chút nào.
***
21/03/2008.
Hoá ra do ngoại hình, mọi người mới đến chơi với mình, lớp trưởng nói nếu mình xấu thì chẳng ma nào đếm xỉa đến cái đứa âm u như vậy đâu.
Nếu có những người bạn như vậy thì mình cũng không cần.
***
25/04/2008.
Chú dì sợ mình buồn còn cho mình học đàn nữa, làm bạn với mấy đồ vật như này mình thấy thoải mái hơn.
***
31/12/2008.
Giao thừa năm nay cùng chú dì đi chơi, cứ thấy mình đang cảm trở họ vậy, đáng lí mình nên ở nhà.
À không, ít ra cũng gặp được một người khá đặc biệt.
Là anh hàng xóm.
***
01/01/2009.
Anh hàng xóm cho mình kẹo, anh ấy tốt thật.
***
25/01/2009.
Bạn mới của mình là anh Minh Vũ.
Vậy là mình có thêm một người bạn rồi, cộng với bạn ở công viên nữa là có hai luôn.
Không biết cậu ấy còn nhớ mình là ai không nữa,
***
22/08/2009.
Minh Vũ vừa được mua xe đạp, thích thật.
***
30/08/2009.
Hôm nay bị ngã xe đạp, may mà không sao, không ai trách mình, anh Minh Vũ nói sau này muốn kết hôn với mình, chắc chỉ là đùa thôi.
***
17/09/2009.
Hôm nay là sinh nhật của Lệ Thanh, chúc mừng.
Nhiều quà thật, nhưng sao mình không thấy vui vẻ lắm, vẫn còn thiếu cái gì đó.
***
10/02/2011.
Anh Minh Vũ đã biến mất mấy ngày, dì nói anh ấy đi nước ngoài sống với bố.
Sao lại không nói lời tạm biệt với mình?
Có phải là không cần Lệ Thanh nữa không?
Mình lại làm sai gì nữa sao?
Những người không chắc chắn sẽ ở bên mình mãi làm ơn đừng xuất hiện nữa.
***
25/10/2011.
Cuối cùng, bên cạnh mình chỉ có máy tính thôi.
Nhưng không sao, mình kiếm được tiền phụ giúp chú dì rồi, ít ra mình cũng không phải là đứa vô dụng, phải ngoan ngoãn để chú dì cho xài máy tính nữa mới được.
***
20/06/2013.
Lại bị thu máy nữa, cứ mỗi lần mình viết code là mình quên đi hết thời gian, chú dì không nhắc nhở chắc mình sẽ làm đến nổ tung đôi mắt quá.
***
28/12/2014.
Tết năm nay mình muốn về nhà cũ, chú dì nói chỗ đó đã bị thay thế trong lúc phát triển thành phố rồi, tất cả chỉ còn vài quyển album vừa được chú dì đưa cho mình xem.
Bố mẹ, lâu lắm mới gặp, hai người phải thật hạnh phúc đấy, Lệ Thanh sẽ cố gắng sống để bố mẹ trên thiên đường luôn vui vẻ.
***
05/03/2015.
Nghe chú dì kể về chuyện tình cảm của bố mẹ, mình rất ngưỡng mộ họ, giá như mình cũng có thể có được một người giống như là bố bên cạnh mẹ.
***
14/02/2017.
U Linh là game hay nhất từ trước đến giờ mình chơi, là game duy nhất mình không leo top nổi, mình sẽ thách đấu cho đến khi cái tên đầu bảng này chịu thua.
***
20/05/2017.
Hôm nay là ngày mình và 99 kết hiệp lữ, không hiểu sao cậu ta lại muốn kết hiệp lữ với mình, mình còn chẳng biết cậu ta là ai mà đã chấp nhận rồi, dù gì chơi chung với hắn cũng có ích nên đành phải lợi dụng một chút.
***
01/08/2017.
Mình quyết định rồi, sẽ chuyển đến Hoa Thành, học ngôi trường mà bố mẹ đã từng học, hi vọng chú dì sẽ đồng ý.
***
15/08/2017.
Tạm biệt, quá khứ của Lệ Thanh.
99, mình đến đây.
(99437342663: 99 HERE I COME)
Chúc chuyến đi này sẽ suôn sẻ.
***
Bên cạnh những tháng ngày với những sự kiện trong đời cô, là chuỗi ngày vô vị dài đằng đẵng mà một trang văn không thể diễn tả được.
Có những ngày cô chỉ ghi ngày tháng và mỗi thời tiết, đến nội dung cũng không có ngôn từ nào để diễn đạt nổi.
Với tốc độ đọc 500 từ trong 1 phút, chuyện dò mật mã ổ khoá song song với việc đọc hết mấy chục trang nhật kia này đối với Chính Phong là một chuyện rất đơn giản.
Cứ ngỡ cuộc đời của cô ngoài chuyện bố mẹ mất sớm thì con đường mà cô đi ngập tràn sắc hồng, không ngờ, chính chuyện ấy đã làm cho Lệ Thanh tự tạo nên một bức tường chắn, ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài.
Một cô nhóc chưa hiểu sự đời, chưa hiểu thế tục ra sao đã phải chịu đả kích quá lớn, suốt một thời gian dài ủ mình trong kén.
May sao, cô đã tìm được sự hứng thú từ thứ tình cảm thiêng liêng của bố mẹ dành cho nhau, nghĩ rằng nếu bản thân cũng có được một mối quan hệ như thế thì sẽ tốt hợn nhiều.
Cũng chính vào khoảng thời gian đó, cô dường như đã có một cảm xúc đặc biệt với một người bạn qua