Mặc trời lên cao ba sào, Tử Kính bởi vì đau đầu mà thức dậy.
Nàng nằm trên giường, nhìn lên trên là lụa trắng thước tha, nhìn xuống dưới là trung y màu trắng, bên cạnh gối là một chiếc quạt giấy đặt nghiêng.
Tử Kính nhắm mắt lại, cảm giác đầu nặng như đeo chì, đau như búa bổ, tâm trí mờ mịt, chưa thể tỉnh táo, cũng không nhớ nỗi tối qua làm thế nào mình về được tới biệt viện, làm sao thay đồ lên giường được.
Tử Kính chống người ngồi dậy, ngồi ngây người một lúc lâu trên giường, mới đứng dậy thay y phục.
Lúc nàng đẩy cửa biệt viện ra thì sững người nhìn bên mấy cây hoa mai không biết từ bao giờ có để một chiếc xích đu được làm bằng gỗ.
Không cần nghĩ cũng biết chủ nhân của nó là ai, trong hoàng cung ngoại trừ Đông Phong Hành ra thì còn ai dám lám mấy loại chuyện này nữa chứ!
Tử Kính nhắm mắt lại, siết chặt cây quạt giấy trong tay, phải mau chóng làm xong việc thôi.
[! ]
Chỗ phong ấn thứ hai Tử Kính và Đông Phong Hành đi là hồ nước ngay cạnh Ngự Hoa Viên, hồ nước này nói lớn không lớn nhưng từ bên trên nhìn xuống thì có vẻ rất sâu, mặt hồ không chút gợn sóng, yên lặng, xung quanh có một cây cổ thụ lớn không biết là cây gì vươn tán cây ra che mất một nửa một hồ trời.
Người ngoài nhìn vào cùng lắm chỉ thấy hồ nước sâu khá thanh tỉnh, nhưng Tiết Sư thần quân nhìn mặt nước đen đang bóc lên từng luồng chướng khí trước mắt thì nhíu mày.
Tiết Sư thần quân nhẹ lắc đầu, cảm thán: "Ta không ngờ lại tệ tới mức này.
"
Tử Kính gật đầu, năm ấy khi phong ấn tất cả ma vật vào Thiên Dư Cảnh để phòng ngừa ác niệm của bọn chúng thoát ra ngoài nàng đã dùng một phách của mình hoà vào trận pháp, đáng ra với khả năng thanh tẩy đó không thể nào chỉ trong vòng thời gian ngắn như vậy đã không còn tác dụng nữa.
Nghe hai người nói, Đông Phong Hành nhìn mặt hồ có chút mơ hồ, nói thật là chỉ trừ việc nhìn nó sâu hơn những cái hồ khác thì chàng không thấy nó có gì khác lạ cả, nếu có thì chắc là nước ở đây quanh năm đều lạnh như băng mà thôi.
Tử Kính nhìn qua Đông Phong Hành nhàn nhạt hỏi: "Hoàng thượng biết bơi chứ?"
Đông Phong Hành gật đầu.
Sau khi xác định tình trạng xong, Tử Kính nhìn Tiết Sư thần quân gật đầu.
Tiết Sư thần quân nhắm mắt khẽ động hai tay chấp vào nhau đọc mấy câu pháp chú.
Lập tức đem cả ba xuống dưới mặt hồ.
Kỳ thật nếu Đông Phong Hành không biết bơi cũng không sao, Tử Kính hỏi chỉ để xác nhận khi xuống nước chàng không bị hoạn sợ mà thôi, vì xung quanh ba người đã được vẽ kết giới đem cả ba từ từ đi xuống tận sâu dưới đáy hồ, sẽ không bị ngợp cũng không cần bơi.
Đông Phong Hành lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác xung quanh thay đổi ngay trước mắt chàng, nhưng lần này không giống lần trước, so với chướng khí ở trong khu rừng chết hôm trước, chỗ này càng thêm âm u quái dị khiến người khác ngạt thở.
Tiết Sư thần quân và Tử Kính sắc mắt cũng không tốt chút nào.
Đợi tới khi xuống tận đáy hồ, Tử Kính ngừng trước một tấm bia đá có khắc các ký tự kỳ quái khẽ chạm vào nó, tấm bia đá khẽ run lên từng sợi chỉ đen từ đó chui ra bao bọc lấy tay Tử Kính như muốn kéo nàng vào.
Tử Kính cũng không hoảng khẽ quát: "Xuất!" Lập tức từ trong tay nàng xuất hiện vô số kim quanh màu xanh nhạt thoát ra ngoài, những sợi chỉ đen gặp kim quang nhưng thấy thiên địch rút lại vào trong bia đá, bia đá càng kịch liệt run lên.
Tử Kính mím môi, tiếp theo quát: "Nhập định.
" Nước bốn phía lúc này cuồn cuộn rung chuyển, bao lấy ba người.
Đợi tới khi Tử Kính thu tay lại, dòng nước cũng từ từ dịu đi, lộ ra màu sắc xanh như ngọc vốn có của nó.
Tiết Sư thần quân ở bên cạnh hộ pháp cho nàng cũng ngừng lại, nhưng từ đầu đến cuối sắc mặt của hai người vẫn âm trầm, đây chỉ mới là cái thứ hai mà đã tệ thế này