Ngày hôm sau tỉnh lại, Tử Kính trong lòng mắng chửi Đông Phong Hành một trận, dám đào hố với nàng.
Trong lòng thầm quyết định sau này tuyệt đối sẽ không uống rượu nữa, chỉ mới xuống trần vài ngày nàng đã say xỉn tới hai lần rồi, thật là làm mất mặt chúng thần tiên.
Lúc Tiết Sư thần quân về biệt viện tìm Tử Kính thì tình trạng cũng chẳng khá hơn nàng là bao, quần áo trên người hắn từ trên xuống dưới nhàu nhĩ có chỗ còn bị xé rách hết một mảnh, cả người toàn là mùi rượu như vừa được vớt ra từ chum rượu vậy, khiến Tử Kính nhìn hoảng hốt tưởng hắn vừa bị tên quỷ rượu nào đánh lén.
Nhưng tới khi nhìn mấy vết cắn đỏ ửng trên cổ hắn, nàng lập tức chán ghét, hung hăng đạp cho hắn một trận, trong lòng có phần lo lắng cả hai không khéo sẽ thành hai con sâu rượu mất.
Tử Kính ngồi bên cạnh Tiết Sư thần quân day mi tâm: "Ngươi nói xem, sau khi chúng ta xong việc về Cửu Trùng Thiên, người ở dưới đây có phải sẽ nghĩ thần tiên chúng ta đều là mấy con sâu rượu không hả?"
Tiết Sư thần quân cũng thở dài chán nản: "Ta cũng không muốn, nhưng trần gian thật là sướng chết đi được, không cần lúc nào cũng phải giả vờ làm mặt lạnh không cảm xúc, cũng không cần phải tiết chế dục vọng của mình, muốn buông thả thì buông thả.
"
Tử Kính: "Im mồm! Lời này của ngươi, so với bọn nhập ma có khác gì nhau đâu chứ!"
Tiết Sư thần quân: "Cái miệng ta tuy xấu, nhưng tâm ta sạch.
"
Tử Kính: "! " Ta thấy tâm ngươi vừa đen vừa xấu như cục than vậy, không thấy sạch chỗ nào hết.
"Hai vị tiên nhân!"
Ngay lúc Tử Kính và Tiết Sư thần quân nói chuyện, phía ngoài biệt viện bỗng vang lên tiếng, người còn chưa tới mà thanh âm của Sử Đằng đã truyền vào trước: "Hôm nay trong cung có lễ săn bắn, hoàng thượng mời hai vị cùng đi chung.
"
Tử Kính đứng dậy theo lễ nghĩa chấp tay chào hắn định từ chối, nhưng lời còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, thì Tiết Sư thần quân đã giành nói trước: "Đã biết, hai người bọn ta sẽ tới ngay.
"
Sử Đằng nhận tin xong thì cáo từ, trước khi đi còn tặng cho Tiết Sư thần quân một ánh mắt khinh thường khi nhìn bộ dáng như tên ăn mày này của hắn.
Tử Kính: "! " Nàng quay lại nhìn Tiết Sư thần quân, giọng nói không tốt: "Ngài thích thì cứ đi, ta không đi!"
Tiết Sư thần quân: "Sao ngài có thể không đi được chứ? Ở đây ta chỉ có ngài là người thân, chúng ta không thể tách ra được.
"
Tử Kính vẫn kiên quyết nói: "Ta không đi!"
Tiết Sư thần quân nhìn gương mặt lạnh của Tử Khí thì lắc đầu: "Ngài không thể cứ thế này được, Thượng thần, ngài phải ra khỏi hoàng cung ngắm nhìn bên ngoài một chút đi chứ, gần gũi với chúng sinh thêm nhiều một chút!"
Tử Kính: "Ta không đi!"
Tiết Sư thần quân: "Ngài nhất định phải đi!"
Tử Kính: "Ta không đi!"
Tiết Sư thần quân: "Ngài nhất định phải đi!"
Tử Kính: "Ta không đi!"
Tiết Sư thần quân: "Ngài nhất định phải đi!"
Tử Kính: "! " Nếu đánh chết thần tiên khác sẽ bị kết vào tội chia rẻ tình đoàn kết của Tiên tộc, nàng thật sự rất muốn đánh hắn thành đầu heo.
Tiết Sư thần quân: "! " Lần đầu tiên hắn kiên trì như vậy, hôm nay quyết phải kéo Thượng thần từ trên mây xuống dưới đất.
[! ]
Hàng năm thời điểm đi săn tốt nhất là vào đầu mùa xuân và mùa thu, thực ra chủ yếu là để đám con cháu thế gia thể hiện vũ lực, hoạt động gân cốt, hoặc trổ tài trước mặt hoàng thượng mong sẽ nhận được sự chú ý của hoàng thượng mà thôi.
Trong rừng, lá rụng trộn lẫn tuyết đọng, nghe nói để chuẩn bị cho lễ đi săn lần này, các loài mãnh thú được thả trong khu vực săn bắn đều bị bỏ đói hai ngày không cho ăn, nên bây giờ trong rừng đa số đều là các loài thú hung dữ đối khát.
Đông Phong Hành lúc này cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn đi vào rừng, trên người chàng lúc này mặc một bộ đồ đi săn đơn giản màu đen tuyền, bên ngoài khoác trường bào màu vàng thiêu chỉ đen càng làm cho chàng thêm vài phần uy phong.
Tử Kính nhìn bên hông vắt kiếm, sau lưng đeo cung của chàng, lại nhìn bộ bạch y trên người mình và quần áo loè loẹt trên người người Tiết Sư thần quân bên cạnh, không khỏi cảm thán, trông hai người giống như đang đi du ngoạn ngắm cảnh rừng núi, chứ làm gì có phong thái giống như người đang đi săn nào đâu chứ.
Sau khi đoàn người đi vào sâu trong rừng thì cũng bắt đầu tách ra, giữa trưa sẽ tập hợp lại ở doanh trại.
Tử Kính và Tiết Sư