Lúc Tử Kính tỉnh lại thì nhìn thấy Tiết Sư thần quân đang ngồi bên cạnh giường nhìn mình chầm chầm.
"Ngài đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn ta được không, người không biết còn tưởng ta sắp chết rồi."
Ánh mắt Tiết Sư thần quân càng thêm u oán: "Ngài so với sắp chết thì có gì khác nhau chứ? Ta ngày trước khuyên ngài xuống đây để buông bỏ chấp niệm trong lòng, hình như là ta sai rồi, tâm ma của ngài càng lúc càng lớn, đến cuối cùng sẽ hại chết ngài."
"...!Ngươi đừng xàm ngôn nữa, ta không có tâm ma." Tử Kính khinh thường nhắm mắt không muốn nghe hắn xàm ngôn nữa, dám bất kính tới mức nói Thượng thần cổ duy nhất còn tồn tại trong Tiên tộc có tâm ma, hắn là đang ngại mình sống quá lâu rồi đấy à, có tin nàng sẽ bất chấp Tiên quy mà đánh hắn thành đầu heo hay không.
Tiết Sư thần quân im lặng một lát, chuyển sang nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thượng thần, ngài phải biết, với sức mạnh của ngài nếu động tâm thì sẽ gây ra đại hoạ lớn đến thế nào.
Đã có vết xe đổ của Thiên Sơn lão quân đi trước, ngài càng phải biết tâm của ngài không chỉ là của riêng ngài, ngài không phải vị thần tiên hay người phàm bình thường có thể tự do động tâm, sức mạnh của ngài có thể cứu giúp chúng sinh cũng có thể hủy diệt nó, một trận huyết tẩy Cửu Châu năm xưa vẫn còn nguyên đó..."
"Ta biết rồi!" Tử Kính siết chặt nắm tay lại, không cho hắn nói thêm nữa: "Ngươi không cần lải nhải chuyện ta động tâm hoài nữa, ta biết mình phải làm gì."
Tiết Sư thần quân nhìn lại nhìn nàng, cuối cùng thầm thở dài không biết trong lòng là đang nhẹ nhõm hay là đang khó chịu.
Chỉ có thể nói, người mang trên mình sức mạnh sánh cùng thiên địa thì phải chịu được sức nặng của nó...
[...]
Mà lần nữa gặp lại Đông Phong Hành, Tử Kính đã trở lại bộ dáng vân đạm phong kinh như cũ, cứ như người hai hôm trước chật vật đến không thể chịu nỗi kia không phải là ngài vậy.
Tử Kính phe phẩy chiếc quạt trên tay, ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ta thấy chúng ta mau về cung thôi, sớm ngày củng cố phong ấn xong để ta với ngài cùng an tâm."
Đông Phong Hành gật đầu đồng ý, chỉ nói "ừa" một tiếng không nói thêm nữa, không nhắc đến chuyện hai hôm trước, cũng không nói đến vết thương trên tay Tử Kính, dường như giống Tử Kính muốn thật sự xem như nó chưa hề toàn tại trong cuộc hành trình này.
Tuy vẻ mặt của Đông Phong Hành vẫn như trước, âm thanh không gần không xa như cũ, nhưng Tử Kính là người sống lâu đến thế nào, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua, nhìn sự lạnh nhạt và ánh mắt trốn tránh của chàng, thì hiểu ngay chàng đang muốn tránh mình, nàng khẽ cười, như vậy chẳng phải là hợp ý nàng hay sao, cả hai cứ giữ khoảng cách như vậy là an toàn nhất còn gì.
Rời khỏi doanh trại, Đông Phong Hành đụng phải Tiết Sư thần quân đang định đi vào, chàng gật đầu chào hắn sau đó định đi qua, thì lúc này Tiết Sư thần quân đột nhiên nói: "Chúng ta cùng nhau đi uống vài chung rượu đi." Tuy là điệu bộ mời mọc nhưng ngữ khí trong lời nói thì tuyệt nhiên không cho người khác có quyền từ chối.
Đông Phong Hành nhướn mày, suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Cả hai tìm một khoảng đá khá thoáng cách đó không xa ngồi xuống, Tiết Sư thần quân không biết từ đâu lấy ra một chum rượu vứt vào lòng Đông Phong Hành.
Đông Phong Hành nhanh tay chộp lấy chum rượu, cầm nhưng không uống.
Chàng nghĩ mục đích thật sự của Tiết Sư thần quân là muốn nói với mình chuyện có liên quan đến Thượng thần, chứ không phải chỉ đơn giản là muốn mời chàng đi uống rượu.
"Uống hay không thì tùy ngài!" Tiết Sư thần quân ngửa đầu uống một ngụm rượu rồi quay đầu nhìn sang Đông Phong Hành: "Chắc ngài cũng cảm nhận được