Khi Thức Vân tỉnh dậy người nằm bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, nàng nhìn gương mặt anh tuấn lại có vài phần cương nghị của chàng trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, như vậy là đủ rồi, nàng chỉ cần như vậy thôi, mỗi tối cùng chàng đi vào giấc mộng và mỗi sáng cùng chàng thức dậy, cho dù nửa đêm giật mình tỉnh lại bất chợt cũng có chàng luôn nằm cạnh bên.
Thức Vân tựa đầu vào ngực chàng ôm lấy eo chàng, Trường Lăng đang ngủ nhưng dường như cảm nhận được hành động của nàng, bàn tay to lớn đang trên eo nàng càng siết chặt hơn, ôm nàng vào lòng che chở.
Thức Vân mỉm cười, nhắm mắt lại ngủ đến thơm ngọt.
Đợi tới khi Thức Vân tỉnh lại lần nữa thì người nằm bên cạnh đã rời giường đang thay y phục sau bình phong.
Thức Vân mặc thêm áo ngoài vào, bước xuống giường vòng qua bình phong: "Chàng dậy rồi sao không gọi thiếp dậy đã tự thay y phục một mình rồi?"
Trường Lăng sinh ra trong nhà binh, từ nhỏ đã theo phụ thân rèn luyện cái gì cũng tự mình làm lấy, nên sau này càng lớn lên càng không có thói quen kêu tỳ nữ giúp mình mấy loại chuyện thay y phục, việc này tới sau khi thành thân với chàng Thức Vân mới phát ra hiện ra, cũng từ đó mỗi lần chàng thay y phục Thức Vân sẽ đều giúp một tay.
Trường Lăng đang thắt thắt lưng mỉm cười trong mắt đầy vẻ cưng chiều, buông tay ra để Thức Vân giúp mình làm: "Ta thấy nàng đang ngủ ngon, hôm nay chúng ta phải vào cung, sợ nàng không chịu nỗi."
Thức Vân nghe chàng nói cụm từ "sợ nàng không chịu nỗi" liền đỏ mặt, nhỏ giọng oán tránh: "Bây giờ lo cho thiếp không chịu nỗi, sao tối qua lúc thiếp bảo không chịu nỗi không thấy chàng lo cho sức khỏe của thiếp mà kiềm chế lại."
Mặc dù nàng nói khá nhỏ, nhưng Trường Lăng là ai chứ, chàng là Đại tướng quân, từ năm 3 tuổi đã theo phụ thân ra trận đánh giặc, 15 tuổi tự mình thống lĩnh 10 vạn quân giết địch, sự nhảy cảm của chàng sao có thể không nghe được những lời oán trách của nàng.
Nhưng Trường Lăng nghe xong không hề có ý thức tự trách nào, mà ngược lại còn cười lớn, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang thắt thắt lưng cho mình dùng sức kéo nàng lại gần mình hơn, thổi hơi vào tai nàng nói nhỏ: "Ta sai rồi, sau này sẽ không như vậy nữa."
Ngoài mặt nhận sai như trong mắt chỉ toàn là ý cười, cũng thừa biết chàng chỉ nói vậy thôi, Thức Vân đỏ mặt trừng mắt nhìn chàng, khẽ đẩy chàng ra một chút: "Chàng đấy, thay y phục cũng không chịu nghiêm túc một chút."
Đợi tới khi Thức Vân thay xong y phục xong đi ra ngoài thì thấy Trường Lăng đang cùng Phó tướng quân- Thích Điền Thương ở trong chính điện nói chuyện, có thể là cả hai đang nói về việc quân nào đó nên mặt chàng nghiêm túc đầy vẻ uy nghiêm.
Thức Vân đi tới mỉm cười nhìn chàng lại gật đầu chào Thích Điền Thương: "Thích tướng quân."
Thích Điền Thương nhìn thấy Thức Vân thì vẻ thoải mái trên mặt lập tức thu lại thay vào đó là vẻ chán ghét không khó để nhận ra, nhưng vì có Đại tướng quân ở đây hắn không thể xé rách mặt của nhau được, chỉ có thể kéo ra một ra một nụ cười giả tạo, chào lại nàng: "Chào Thức tiểu thư."
Hắn chào nàng là Thức tiểu thư chứ không phải là phu nhân, chẳng khác nào không thừa nhận nàng là nương tử của Trường Lăng.
Trường Lăng cau mày định nói gì đó, thì Thức Vân đã nắm lấy tay chàng lắc nhẹ đầu, tỏ ý thôi bỏ đi, chàng có nói hắn cũng không thay đổi đâu, nhẹ nhàng nói: "Sắp tới giờ rồi, chúng ta mau tiến cung vào."
Không phải Thức Vân không để ý, mà là vì đây cũng không phải lần đầu, từ lúc hai người đã thành thân đến nay hơn nửa năm, nhưng mỗi lần gặp hắn đều tặng cho nàng gương mặt thúi quắt của hắn, đồng thời gọi nàng là "Thức tiểu thư".
Thức Vân lúc đầu cũng rất tức giận nhưng về sau nhiều lần cũng không thèm để ý tới nữa, hắn không chịu thừa nhận thân phận của nàng thì sao chứ, nàng vẫn là nương tử được Đại tướng quân nhà hắn đưa vào cửa chính làm lễ cưới hỏi đàn hoàn, có danh có phận, cho dù người khác có nhìn nàng gai mắt cũng không thay đổi được sự thật này.
Trường Lăng nhìn Thức Vân lại lạnh lùng nhìn Thích Điền Thương, bỏ lại ba chữ: "Vậy đi thôi." Rồi xoay người bước đi ra cửa.
Trước khi bước lên xe ngựa, Thức Vân khẽ liếc nhìn Thích Điền Thương một cái, tại góc độ chỉ có hắn nhìn thấy nàng nhếch khóe môi cười mỉa,