Hoàng cung chính là nơi ăn tươi nuốt sống người.
Trong suốt chiều dài lịch sử có vị hoàng thượng nào không vì được ngồi trên long ỷ, mà không tấm qua máu người đâu chứ.
Đông Phong Hành cũng không ngoại lệ, vì vậy ngay khi bước vào tẩm cung của Triệu Tích Chi, chàng đã phát hiện ngay không khí ở đây không ổn.
Xung quanh tẩm cung lan toả ra một mùi hương huế ngọt ngấy xộc thẳng vào mũi, còn có chút tanh tưởi như mùi sát chết.
Cảm giác ngột ngạt này, khiến cho người khác bức bối khó chịu.
Triệu Tích Chi sau khi tắm xong, chỉ khoác hờ lên người một bộ trung y mỏng bằng sa dệt, khi nàng ấy di chuyển vạt váy sẽ theo từng bước đi uyển chuyển của nàng ấy mà nhẹ nhàng tung bay.
Dưới ánh đèn trong phòng, lớp y phục mỏng đỏ tươi ấy như trở nên trong suốt, người ngoài nhìn vào có thể xuyên qua thấy vòng eo lả lướt và làn da trắng mịn ửng hồng như ẩn như hiện bên dưới.
Triệu Tích Chi đi lại gần Đông Phong Hàng, ngồi nhích người lại sát một chút, những ngón tay thon dài không biết là vô tình hay cố rơi trên đùi chàng, giọng nói mang ý quyến rũ không chút che giấu yêu kiều kêu chàng một tiếng: "Hoàng thượng, trời tối rồi, chúng ta đi nghỉ thôi." Vừa nói xong nàng ấy đỏ mặt cúi đầu nhìn xuống tay mình trên chân chàng, khẽ vẽ một vòng tròn, như đang trêu chọc.
Sau nhiều lần làm chuyện hoan ái với tên nam nhân kia, nàng ấy học được không ít thuật câu dẫn nam nhân, thừa biết cử chỉ thế nào là trêu chọc nam nhân nhất, bộ dáng thế nào quyến rũ nam nhân nhất.
Nàng ấy không tin, Đông Phong Hành có thể chịu được sự trêu chọc này, chưa nói tới trong không khí ở đây có tác dụng kích thích bản năng muốn hoan ái của nam nhân, còn có ly rượu mà chàng vừa uống cũng có tẩm qua chút xuân dược, tuy không nhiều như kết hợp nhiều thứ lại với nhau, không có nam nhân nào có thể chịu nổi.
Đông Phong Hành chỉ cảm thấy cả người nóng lên, chàng ngước mắt nhìn Triệu Tích Chi chằm chằm, sau đó ánh mắt rơi xuống bàn tay đang trên chân mình, trong lòng càng thêm phần xác thực, nàng ấy đã hướng chàng dùng thứ không sạch sẽ gì đó.
Nhưng, để làm gì nhỉ? Theo lý thì đêm nay chàng thế nào cũng sẽ ở đây cùng nàng ấy dây dưa thôi, không nhất thiết phải dệt hoa trên gấm (*).
Nàng ấy không biết là bản thân làm nhiều chuyện như vậy, sẽ khiến chàng nghi ngờ hay sao?
(*) Dệt hoa trên gấm: Một câu thành ngữ, ý chỉ việc tô điểm thêm cho cái đẹp, nghĩa bóng ám chỉ hành động thừa thãi,, không cần thiết.
Chàng nghĩ chắc lý do chỉ có thể là một mà thôi, chính là nàng ấy đang che giấu gì đó không muốn cho chàng phát hiện ra, lợi dụng lúc chàng tình mê y loạn không tỉnh táo, mà qua mặt chàng, ví dụ như, nàng ấy đã không còn trinh tiết chẳng hạn...
Khá giỏi cho hoàng hậu của ta! Chỉ mới 16 tuổi, mà tâm kế cũng không nhỏ chút nào!
Đông Phong Hành cười lạnh trong lòng, siết lấy chung rượu trong tay, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ mỉm cười nhẹ: "Uống thêm một ly nữa đi, ta thấy vẫn còn khá sớm!" Chàng không tin một mình nàng ấy có thể bày ra được nhiều thứ như vậy, chàng thật muốn xem, cuối cùng là kẻ nào gan to hơn trời đứng sau bày kế, hắn ta muốn gì từ trên người chàng.
Triệu Tích Chi nghe chàng nói thì cau mày không hài lòng lắm, nhưng không thể làm gì khác chỉ có thể gật đầu uống thêm một chung rượu, cùng chàng nói vài chuyện nhỏ nhặt trong hậu cung.
Một chung lại tới một chung, mắt thấy sắp đến giờ Hợi (*) Triệu Tích Chi đã không thể giữ bình tĩnh được nữa, nàng ấy bạo dạn lấy tay đè lên chung rượu trên tay Đông Phong Hành, ngón tay mềm mại như không xương cọ nhẹ vào tay chàng, nũng nịu nói: "Hoàng thượng, trời đã không sớm nữa rồi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi có được hay không? Thần thiếp thật sự uống không được nữa rồi!"
(*) Giờ Hợi: 21h00 - 23h00
Đông Phong Hành thấy nàng ấy không yên cũng biết kế hoạch của nàng ấy đã sắp tới lúc, phối hợp buông chung rượu ra, nắm lấy tay nàng ấy, cười cưng chiều: "Được, chúng ta vào nghỉ thôi!"
Triệu Tích Chi mắt thấy kế hoạch sắp thành công, cười càng thêm rạng rỡ, theo tay Đông Phong Hành nắm đi vào giường trong.
Nhưng, nàng ấy vừa cúi người thay giày lên giường, thì bỗng nhiên thấy phía sau cổ đau nhói, tiếng hét vừa thoát khỏi miệng đã bị một lòng bàn tay ở phía sau bịt kín không cho phát ra tiếng, sau đó trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn ngã xuống ngất xỉu, không còn biết gì.
Đông Phong Hành buông miệng Triệu Tích Chi ra, thoáng nhìn ra ngoài cửa, sau đó cúi người ôm nàng ấy để lên giường.
Tiếp đến chàng đi ra ngoài thổi tắt mấy ngọn nến, chỉ để lại một ngọn duy nhất thấp sáng trong phòng, rồi mới chầm chậm đi lên giường nằm lên phần giường còn lại bên cạnh Triệu Tích Chi, nhắm mắt lại, tay bên dưới chăn nắm cán trường kiếm thật chặt.
Y như Đông Phong Hành nghĩ, một lúc sau bên ngoài có bóng người bay xẹt qua xông vào trong, lúc thấy mũi kiếm của hắn ta bay tới chàng giơ kiếm ra đỡ lấy, nhanh như chớp tung chăn bật người đứng dậy chém liên tiếp mấy đường kiếm, muốn đánh bật kiếm của