Hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp đi lấy xe, những người khác thì đứng hỏi han hàn huyên ở trước cửa khách sạn, nhất là khi hôm nay còn là tiệc đính hôn của hai nhà, thậm chí còn nói đến chuyện khi nào kết hôn.
Lâm Sơ Thịnh không nói chêm vào câu nào, cô vốn đang đứng cạnh Quý Bắc Chu thì lại bị anh họ gọi sang một bên.
“Anh làm gì đấy? Có chuyện gì à?”
“Anh chàng này không tệ đâu, không ngờ cái con nhóc như em mà được thật đấy, anh thích người em rể có khí thế này.
”
“Em với anh ấy còn chưa…”
Lâm Sơ Thịnh vẫn còn hơi xấu hổ, chưa gì mà đã là em rể rồi.
“Chuyện sớm hay muộn thôi.
” Lâm Sơ Lãng Hạ giọng, “Hay em cố ý gọi cậu ta đến đây để chọc tức cô út à?”
“Em đâu có nhàm chán như thế.
”
Lâm Sơ Thịnh quả thực không thích người cô thích đua đòi, thích khoe khoang, nói câu nào cũng phải đâm chọc vào người khác, nhưng hôm nay dù sao cũng l này à ngày con gái của bà ấy đính hôn, cô không cần thiết phải làm những chuyện như vậy.
“Thế là chó ngáp phải ruồi à, cô út sắp tức chết rồi.
” Lâm Sơ Lãng Nhìn về phía Quý Bắc Chu ở cách đó không xa, “Hôm nào anh dẫn thêm mấy đứa em trai gái đến, nếu cậu ấy có thời gian thì ăn cùng nhau một bữa.
”
Lâm Sơ Thịnh gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Quý Bắc Chu, nhưng cô không ngờ Trương Duyệt Nhiên lại đi đến chỗ anh.
Hai người đang nói chuyện.
Nhưng cách cũng xa nên không nghe rõ hai người nói gì.
—
“Tôi là Trương Duyệt Nhiên, Lâm Sơ Thịnh là chị họ của tôi.
”
Quý Bắc Chu gật đầu, “Chào cô.
”
“Đêm nay phải cảm ơn anh rồi, anh có tiện để lại cách liên lạc không, chồng sắp cưới của tôi nói muốn mời anh ăn một bữa.
”
Quý Bắc Chu cũng không biết quan hệ giữa cô gái này với Lâm Sơ Thịnh như thế nào, nhưng mà sau này hai người ở bên nhau, cũng không thể không nể mặt mũi thân thích tương lai được, bèn gật đầu đồng ý.
Trương Duyệt Nhiên lấy được cách liên lạc rồi cười hỏi, “Thế anh tên là gì nhỉ… Để tôi lưu lại.
”
“Quý Bắc Chu.
”
“Họ Quý à?” Trương Duyệt Nhiên bỗng nhiên cười lên, “Khi chị họ học cấp ba, có một người theo đuổi chị ấy nhiều năm, thậm chí hai người còn chọn học đại học ở cùng một nơi.
”
Nửa câu trước của cô ta không có vấn đề gì, nhưng mà nửa câu sau lại mang hàm ý.
Nếu như không biết nguyên nhân kết quả, nghĩ kỹ ra thì còn tưởng rằng hai người thi đại học xong thì quen nhau, thế nên mới chọn học đại học ở cùng một nơi.
Quý Bắc Chu mím môi quan sát cô ta, nửa cười nửa không.
Trương Duyệt Nhiên cũng xinh đẹp, hôm nay lại trang điểm tỉ mỉ, khi nhìn anh, ánh mắt êm dịu, xinh xắn động lòng người:
“Lúc ấy chuyện này rất nổi, người thân rồi hàng xóm, thầy cô bạn học trong trường đều biết hết.
”
“Thế à?” Quý Bắc Chu cong môi, bỗng nhiên cười lên.
Trương Duyệt Nhiên nhìn anh cười với cô ta, khuôn mặt nhỏ nháy mắt trở nên đỏ ửng.
Một anh đẹp trai cười với cô ta như vậy, đáy lòng cô ta có hơi lâng lâng.
“Ôi vãi, Trương Duyệt Nhiên muốn làm gì đấy!”
Lâm Sơ Lãng nhíu mày, nói rồi muốn đi đến chỗ kia xem hai người nói chuyện gì.
Có chuyện gì mà nói cười vui vẻ thế kia!
“Anh vội gì chứ?” Lâm Sơ Thịnh khẽ cười lên.
Lâm Sơ Lãng cắn răng, “Con nhóc kia từ nhỏ đã không bằng em rồi, em nhìn cái vẻ mặt nó đi, chồng sắp cưới đang đứng chỗ kia mà còn liếc mắt đưa tình với người yêu của em kìa.
”
“Thế là liếc mắt đưa tình hả?”
“Em không sợ nó đến cướp bạn trai đi à.
”
“Nếu dễ bị cướp như vậy thì em cần gì phải ở bên anh ấy.
”
“…”
Tuy rằng điều này cũng có lý, nhưng Lâm Sơ Lãng vẫn thở dài, hai người đều là em gái họ nhưng tính cách thì khác nhau trời vực.
Một đứa thì không thích tranh giành, còn đứa kia thì dù gì cũng phải giành lấy thứ không thuộc về nó.
Lâm Sơ Thịnh không phải không thích tranh giành, mà cô tin tưởng Quý Bắc Chu, hơn nữa tình cảm không phải là thứ muốn lấy là lấy đi được.
—
Trương Duyệt Nhiên nhìn thấy Quý Bắc Chu cười với cô ta, khuôn mặt nhỏ ửng