Nhân viên phục vụ Haidilao hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật xong, có không ít thực khách khác dừng đũa lại để qua xem náo nhiệt, còn có người đi theo vỗ tay.
Có vẻ như bên ngoài thế giới đang tưng bừng vui vẻ, còn chỉ có những người ở trong phòng trơ ra như phỗng, vẻ mặt ai nấy đều mông lung.
Cho đến khi nhân viên phục vụ rời đi, cửa phòng được đóng lại, bữa tiệc lại im ắng một lần nữa, chỉ có nồi nước lẩu sôi vẫn bốc lên hơi nóng ngào ngạt.
Cũng như sự cuộn trào mãnh liệt trong nội tâm của những người ở đây lúc này.
“Hôm nay là sinh nhật ai thế?” Quý Bắc Chu mở lời.
“Anh, là em.
”
Một chàng trai giơ tay đứng dậy, hơi có dáng vẻ như bị thầy chủ nhiệm gọi lên bảng trong giờ học.
“Đừng ngây người nữa, mọi người cùng cạn ly chúc mừng sinh nhật nào.
”
Quý Bắc Chu lên tiếng, mọi người lần lượt đứng dậy cầm ly lên, chỉ có mình Quý Thành Úc vẫn còn đắm chìm trong cơn mê mà chưa thoát ra được.
“Bốp bốp — anh Thành.
” Triệu Thiến đá vào cẳng chân hắn ở dưới bàn.
Quý Thành Úc cầm ly đứng dậy, ngón tay vẫn phát run, vẻ mặt cứng nhắc, một anh chàng cao hơn 1 mét 8 mà lại có vẻ đứng không vững như cây lung lay sắp đổ, giống như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
“Tiểu Úc.
” Quý Bắc Chu cau mày nhìn hắn.
“Vâng?” Quý Thành Úc quay đầu một cách máy móc.
“Sắc mặt kém thế, không thoải mái à?”
Nếu như không phải anh em ruột thì có lẽ Quý Thành Úc đã muốn chửi mẹ mày rồi.
Chuyện mối tình đầu trở thành chị dâu thì xem như thôi đi, anh còn dám lừa tôi đi gặp bố vợ tương lai với anh, anh nói xem tôi có thoải mái không!
Tôi ước gì chết luôn tại chỗ cho rồi!
“Không, em đâu có thấy không thoải mái.
”
Quý Bắc Chu cười, “Hôm nay là sinh nhật bạn em mà, cười một cái xem nào.
”
“……”
Lúc này Quý Thành Úc muốn tìm một cái chày để đập vỡ đầu anh, anh là kiểu anh gì vậy!
Nhưng mà ở đây còn có nhiều người, hắn vẫn cố nhịn, cố nặn ra một nụ cười từ kẽ răng.
Mọi người chúc mừng sinh nhật xong thì bắt đầu cắt bánh kem, hôm nay trừ người ăn sinh nhật ra thì đến lượt Lâm Sơ Thịnh, dù gì cô cũng là người của đại ca, mọi người có vẻ rất ái ngại khách sáo, rồi cắt cho cô một miếng bánh to.
“Nhiều quá rồi, tớ không ăn hết đâu, lấy cho tớ miếng nhỏ nhỏ thôi.
”
Lâm Sơ Thịnh còn chưa dứt lời, Quý Bắc Chu đã cầm lấy miếng bánh kem ở trước mặt cô, “Em ăn được bao nhiêu thì ăn, còn thừa thì anh ăn hộ em.
”
Mọi người im lặng không nói gì, chỉ mình Quý Thành Úc có cảm giác ăn bánh kem mà như nghiến răng nghiến lợi.
Bánh kem ai mua vậy, vị sô cô la à?
Mẹ kiếp, đắng thế!
—
Ngay từ đầu, mối quan hệ giữa hai người đã khiến cho mọi người bị dọa cho một trận bởi ai cũng cảm thấy hai người là không thể nào, đợi đến khi ngồi xuống ăn uống, có người có lá gan lớn cười hì hì rồi hỏi hai người.
“Anh Bắc, sao hai người lại ở bên nhau vậy, bọn em tò mò lắm, quen biết như thế nào rồi sau đó……”
Quý Bắc Chu nhìn vào người em vẫn luôn lao đầu vào ăn, “Đều nhờ cả vào Tiểu Úc, nếu không có em ấy đứng ra giật dây bắc cầu giới thiệu thì chắc anh với Thịnh Thịnh cũng không ở bên nhau được”
“Khụ –” Quý Thành Úc bị sặc.
Tôi giật dây cho hai người lúc nào đấy?
Còn Thịnh Thịnh?
Anh còn có thể buồn nôn hơn thế nữa không?
“Ôi thế à, sao anh Thành lại đứng ra giật dây thế?” Có người cười nói.
“Bởi vì lần Tiểu Úc kết hôn, bọn anh gặp nhau ở trên xe lửa, rồi đến bữa tiệc độc thân lần đó nữa.
”
Mọi người chợt bừng tỉnh, quay sang nhìn Quý Thành Úc.
Anh cậu với mối tình đầu của cậu yêu nhau dưới mí mắt thế mà cậu vẫn không biết gì hả?
Lâm Sơ Thịnh nhìn về phía Quý Thành Úc – người lúc này mang vẻ mặt không còn gì nuối tiếc, có một chuyện cô cũng muốn hỏi rất lâu rồi, “Có một chuyện tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu.
”
“Chuyện gì?” Do liên tiếp gặp đả kích, lúc này cả người Quý Thành Úc đều có vẻ sa sút.
“Cách liên lạc của tôi có phải do cậu cho anh cậu không?” close
“Tôi……” Quý Thành Úc mông lung.
Cậu ta cũng đâu phải kẻ ngốc, nếu như anh chủ động tìm cậu ta để lấy cách liên lạc của cô, thì có lẽ cậu ta cũng không ngây ngốc để bị lừa thảm hại như vậy.
“Không phải cậu à?” Lâm Sơ Thịnh nhíu mày rồi quay sang nhìn Quý Bắc Chu ở bên cạnh.
Quý Bắc Chu cười cong môi, “Lúc ấy Tiểu Úc dọn dẹp đồ để chuyển sang nhà mới, nó bảo anh đi xử lý mấy thứ đồ liên quan đến em, trong đó là tư liệu kỹ càng, bao gồm số điện thoại, địa chỉ, rồi chòm sao sở thích, vậy nên cũng xem như giúp anh còn gì.
”
“Năm đó nó theo đuổi em đúng là tốn không ít công sức.
còn thu thập đầy đủ tư liệu nữa chứ.
”
“Anh theo đuổi được em chắc cũng phải kể đến công của Tiểu Úc.
”
Mọi người: “……”
Quý Thành Úc nghĩ đến những chuyện xảy ra trước kia, hắn còn trêu chọc anh lấy được tình báo nhanh thế, kết quả giờ thì sao?
Dẫm lên “hài cốt” của em mình mà anh không thấy cắn rứt lương tâm à?
“Tiểu Úc à, người anh này phải cảm ơn rồi, mấy