Tiếng nhạc đệm vang lên.
Những tuyển thủ đều kích động đến nhảy dựng lên.
"Chúng ta là những siêu tân tinh (ngôi sao lớn)!" Bọn họ đối với bản thân nói, cũng đối với những người bên cạnh nói.
"Nhưng chỉ là trước đó." Vu Liên đánh vỡ phần nhiệt huyết này, "Năm mươi người vẫn quá nhiều, tôi cảm thấy lưu lại một nửa mới tương đối tốt."
Trong nháy mắt, không khí ngưng trọng.
Các tuyển thủ hai mặt nhìn nhau, không thể tin được vòng đầu tiên lại muốn loại trừ nhiều người như vậy.
Vu Liên thực vừa lòng kết quả này.
"Nhưng tôi cũng không biết nên so cái gì, không bằng lại tới chụp ảnh đi.
Các vị biết đó, bởi vì chúng ta mỗi lần đều thi đấu chụp ảnh, bị người xem hung hăng phun tào*." Vu Liên nửa nói giỡn.
(*)Phun tào là một từ trong tiếng Trung Quốc, chỉ hành vi lập luận phản bác từ một lỗ hổng lập luận, ngữ nghĩa của người bị phản bác; thường mang ý nghĩa trêu chọc.
Chụp ảnh, có ai sẽ không muốn chụp ảnh? có thể nhìn đến một tấm ảnh chụp mỹ lệ của mình, đó là một chuyện làm người ta rất vui vẻ.
Lúc này thắng bại đã không còn quan trọng, bởi vì chụp ảnh sẽ làm người vui sướng.
Một nhóm con gái cùng nhau hoan hô.
Bọn họ mặc một chiếc váy nhỏ cùng áo ngực màu đen vào thi đấu, chạy đến trước bối cảnh màu trắng để chụp ảnh.
Vu Liên nói: " Chụp ảnh tốt xấu gì cũng là phi thường quan trọng, một minh tinh tốt, cần thiết phải biết thân thể của mình có sở trường đặc biệt gì, do đó bày ra những thứ này, để bắt giữ thật tốt khoảnh khắc xinh đẹp của các vị."
Mỗi người có cơ hội chụp năm bức ảnh.
Ngôn Trăn là người đầu tiên, cô trước kia không có tiếp xúc nhiều với máy ảnh, lúc này đứng trước phông nền, có chút mê mang.
Người quay phim chụp một tấm, lắc đầu: "Tư thế này không thể được."
Ngôn Trăn hỏi: "Xin hỏi chụp ảnh còn có kỹ xảo gì sao?"
Người chụp ảnh suy nghĩ một chút, nói cho cô: " Cô so với tuyển thủ khác càng nhỏ xinh, có thể thử tạo dáng một chút với tư thế cao gầy của mình."
Ngôn Trăn tự hỏi một lát.
Cô nghĩ tới quý phi trong cung.
Khi vị quý phi kia vừa vào cung, bất quá chỉ là một cô gái mười ba tuổi, dáng người chưa nẩy nở, cùng so sánh với mặt khác giai lệ, cô ấy có vẻ không hề cạnh tranh, cơ hồ ai cũng đều có thể khi dễ cô ấy.
Vì vậy, cô ấy cần thiết bày ra một tư thái cực cao, mới có thể uy hiếp được hậu cung.
Như vậy điểm mấu chốt, một là ánh mắt, hai là tay phải bày biện vị trí.
Vì thế Ngôn Trăn liền đem tư thế của vị Quý Phi kia cải tạo thêm một chút, để mình không phải cứng đơ như vậy.
Người chụp ảnh kinh ngạc cực kỳ, sau khi hắn chụp xong một bức ảnh thì tán thưởng: "Cô lúc trước nói mình không biết chụp như thế nào, đều là giả sao?"
Ngôn Trăn cười nói: "Tôi hiện tại có biết một chút."
Người chụp ảnh nhìn hình ảnh trên màn hình.
Người ở trong đó, đoan trang trầm ổn, ánh mắt bễ nghễ, lại không làm người cảm thấy cao ngạo.
Đây chỉ là có biết một chút thôi sao?
Người quay phim lại một lần nữa cảm thấy kinh ngạc không thôi.
Cuối cùng, có không ít người bởi vì tạo hình quá mức nhàm chán, màn ảnh khuyết thiếu cảm xúc mà bị loại trừ.
Nhân số tuyển thủ còn lại 22 người.
Về sau ít người, Ngôn Trăn mới thấy được Hứa Vi Vi.
Cô chạy đến chào hỏi, Hứa Vi Vi lại giới thiệu với cô hai cô gái bên người, là bạn mới của bằng hữu.
Sau đó Hứa Vi Vi lại nói: " Cô muốn ở cùng phòng với chúng tôi sao? mọi người đều hợp thành nhóm, cô ở một mình sẽ không tốt lắm."
Ngôn Trăn liếc mắt nhìn hai người một cái, lắc đầu.
Cô đối với Hứa Vi Vi nói: "Nếu đứng ở nơi này, chúng ta chính là người cạnh tranh, một mình ngược lại sẽ được thanh tỉnh."
Hứa Vi Vi nói: "Vậy được rồi."
Đến buổi tối, một chiếc xe buýt chở mấy người đến "Siêu tân tinh phòng".
Ngôn Trăn mới vừa ngồi vào sô pha, có một nhân viên công tác đến mời cô: " Có muốn đến phòng tự bạch một chút hay không?"
Ngôn Trăn có chút mê mang: " Phòng tự bạch?"
"Cô không biết sao?" Nhân viên công tác cũng thực mê mang, " Cô chẳng lẽ không xem qua chương trình của chúng tôi? là nói ra lịch trình tâm lý của mình."
Ngôn Trăn lắc đầu: "Tôi tạm thời không có lịch trình tâm lý gì."
"Không quan hệ, cô nếu thật sự nói không nên lời,chúng tôi hỏi chuyện, cô có thể trả lời."
Ngôn Trăn đồng ý.
Sau khi vào phòng tự bạch.
Nhân viên công tác hỏi: "Cô cùng Phương Hòa Húc là đồng hương sao? không bằng kể một chút về thời trung học của các cô?"
"Phương Hòa Húc?" Ngôn Trăn suy nghĩ nửa ngày.
Nhân viên công tác nhắc nhở: " Là người sáng nay vẫn luôn cười nhạo cô."
Ngôn Trăn bừng tỉnh, cô nói: "Không có nhớ rõ, còn nói về sơ trung, chỉ có học tập, cũng không có gì tốt để kể."
Nhân viên công tác trầm mặc một trận.
Trả lời như vậy thì không có cách nào báo cáo kết quả công tác a.
Tiếp đó lại hỏi thêm mấy vấn đề, Ngôn Trăn như cũ vẫn hàm hồ trả lời.
Nhân viên công tác có chút tuyệt vọng.
"Vậy cô tham gia chương trình này mục đích là gì?"
Ngôn Trăn nói: "Muốn trở thành một đại minh tinh hàng đầu".
Nhân viên công tác: "......???"
Ngôn Trăn tiếp tục nói: "Tôi muốn trở thành nhân vật cùng sóng vai với Triệu Bảo Thương."
"Triệu Bảo Thương? Cô cũng là nhan phấn của cô ấy." Nhân viên công tác hỏi.
Ngôn Trăn gật đầu: "Nhưng tôi thưởng thức cũng không phải mỹ mạo của cô ấy, mà là tâm hồn cùng nội hàm của cô ấy, Triệu Bảo Thương là người có nỗ lực phi thường,hơn nữa còn là một người chính trực, ngày thường cô ấy có lẽ vẫn luôn là một bộ dáng lạnh như băng, nhưng nội tâm lại so với ai khác đều thiện lương, tôi cảm thấy cô ấy là một người tốt nhất trong thiên hạ."
......!Trên đời này người mù là có thật.
Nhân viên công tác cảm thán một chút, vội vàng kết thúc tự bạch, đem nội dung giao cho Vu Liên.
Sau khi Vu Liên xem xong, phun ra một ngụm nước: "Fans não tàn thật đúng là đáng sợ."
"Cũng không nhìn xem cô ấy chính là fan của ai." Triệu Bảo Thương có chút đắc ý.
Nàng nhìn đoạn tự bạch kia được nửa ngày, chốc lát lại cảm thấy nụ cười của Ngôn Trăn thật chướng mắt, chốc lát lại thấy nội dung Ngôn Trăn nói không đủ phong phú.
"Em xác định cô ấy là fan của em sao? Thời điểm cô ấy nói những lời kia, điên cuồng trong mắt nhưng không ít."