Editor: Trâmcutephomaique
Beta: Trâmkutephomaikoque
Sau khi Ngôn Trăn đem cơm hộp giao cho một tiểu cô nương, liền đến tiệm cơm nhận tiền lương hàng ngày, về nhà cho gà ăn xong rồi đi vào buồng trong.
Ngôn mẹ thấy vậy, hỏi:" Đi đâu vậy?"
Ngôn Trăn tự hỏi lần tới đáp: "Đi vào thư viện trong trấn để đọc sách.
"
Ngôn mẹ hỏi: "Đọc thể loại sách nào?"
Ngôn Trăn nói: "! ! 《 Thôi Bối Đồ 》?"
Không khí yênn tĩnh chốc lát, Ngôn mẹ cầm chổi nhào tới đánh Ngôn Trăn: “Cái gì?Thôi Bối Đồ?Sao con không xem sách giáo khoa a? Con muốn thi đại học con có biết hay không!”
Ngôn Trăn bị chổi đánh tán loạn khắp nơi: “Ngao ngao ngao, con nói sai rồi! Là sách toán học, con đọc sách toán học!”
Ngôn mẹ cầm chổi dừng lại, nhìn Ngôn Trăn bị đánh tới chảy nước mắt, trong lòng cũng không dễ chịu.
“Thôn của chúng ta vốn khó khăn,lại nghèo, kiến thức cũng không thể kém, có biết không?”
Ngôn Trăn gật đầu.
Ngôn mẹ thở dài: “Con không cần phải làm những việc khác, chỉ cần thi tốt đại học, mặt khác ba mẹ sẽ nghĩ cách.
”
Ngôn Trăn trong lòng lên men, hô lên: “Mẹ.
”
Gia cảnh của nguyên chủ thật sự không tốt.
Vậy nên nguyên chủ vì không có tiền chữa bệnh, đã chết trên chiếc giường nhỏ nằm trong nhà.
Trước khi hồn phách của nguyên chủ tiêu tán, đã lưu lại cho Ngôn Trăn một câu: Chỉ hy vọng cha mẹ an khang, những ngày tháng sau này không cần lại quá khổ cực.
Ngôn Trăn một lòng nghĩ muốn thực hiện nguyện vọng của nguyên chủ, sau khi xem bói, liền chọn công việc đưa cơm hộp để kiếm tiền.
Địa phương cô ở là một thôn nhỏ, phương tiện giáo dục kém,Ngôn mẹ một lòng muốn Ngôn Trăn lên thành phố lớn để lang bạt, chính là ở thành phố lớn nào có dễ dàng như vậy.
Ngôn Trăn tùy tay vẽ một bức hoàng phù, có chút mờ mịt.
Đêm khuya gió thổi.
Cô mơ hồ nhìn đến bóng cây, đằng đẵng mà chạy đến đỉnh núi, đoan tay đứng thẳng xem tinh(ngôi sao).
Đại Phong quốc rất tôn trọng thuật xem tinh tượng, Ngôn Trăn đời trước là các chủ Thiên Cơ Các, mỗi ngày chỉ cần ngửa đầu xem ngôi sao thì có thể nhìn thấy thiên cơ.
Đáng tiếc sau khi xuyên đến đây, tinh tượng ảm đạm, đã sớm không còn rõ ràng như mấy ngàn năm trước có thể thấy được Thiên Đạo đại vận.
Ngôn Trăn tinh thần uể oải đi xuống núi.
Khi đến giữa sườn núi, cô nghe thấy ở rừng cây nhỏ truyền đến giọng nói tiêu chuẩn phổ thông của mấy người thành phố.
“Đem người ném ở chỗ này được có không? Tốt xấu gì cũng là một đại minh tinh, ném ở chỗ này bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?”
“Bị phát hiện thì càng tốt, tôi muốn cô ta thân bại danh liệt!”
“Đi nhanh đi đừng nhiều lời, đem người thả xuống, chúng ta đi mau.
”
Âm thanh sột soạt đi xa, Ngôn Trăn
nhảy xuống hố đất, nhìn mấy bóng dáng rời đi.
Cô đi xuống phía dưới xem, thấy có một người bị ngã vào bùn đất.
Người này quần áo bị tàn phá, lăn lộn dưới đất cùng cỏ khô, thoạt nhìn rất chật vật.
Ngôn Trăn tiến lên vài bước lắc lắc người nọ: “Tỉnh rồi sao?”
Người nọ không trả lời.
Ngôn Trăn đỡ người nọ lên, thăm dò hơi thở.
Phát hiện người này bị cho ăn dược vật dẫn tới hôn mê,không đến một lát sẽ tỉnh.
Ngôn Trăn đành phải đem người rời khỏi.
Giữa lúc hành động, người này đầu tóc tản ra, lộ một khuôn mặt.
Ngôn Trăn nhìn thấy có chút ngẩn ngơ.
Do tác dụng của dược vật, cổ người này ngã về phía trước lộ ra một mảng đỏ ửng, kinh diễm như đào lý, tuy nhắm hai mắt,đuôi mắt một chọn, để lộ ra bộ dáng phong hoa tuyệt đại.
Mà điều làm Ngôn Trăn khiếp sợ, chính là bộ dạng của người, cực kỳ giống trưởng công chúa của Đại Phong.
Chẳng lẽ trưởng công chúa cũng xuyên đến đây sao?
Ngôn Trăn cảm xúc mênh mông.
Vốn tưởng rằng xuyên đến ngàn năm sau, sớm đã cùng người xưa không liên hệ, hiện giờ nhìn thấy một khuôn mặt giống trưởng công chúa,lại nghĩ tới một thịnh thế đã từng huy hoàng, cũng nhớ tới bạch y dính khói lửa kia.
Cô chợt tưởng quỳ xuống.
Người kia như cũ không hề phản ứng, hình tượng nghèo túng làm Ngôn Trăn không đành lòng.
Ngôn Trăn vỗ vỗ đầu, nhanh chóng đem người giống trưởng công chúa này đỡ lên, đưa đến một phòng khám nhỏ ở thôn.
Phòng khám nhỏ bật lên đèn khuya.
Bác sĩ ngồi trên ghế bắt mạch một lát nói: “Người này bị hôn mê!”
Ngôn Trăn: “! ! ” Tôi đã nhìn ra.
“Thuốc mê làm ra!” Bác sĩ bổ sung.
“Cái này tôi cũng biết!” Ngôn Trăn thúc giục, “Mau mau mau, đưa thuốc uống.
”
Bác sĩ mê mang lắc đầu: “Tôi không biết phải đưa thuốc gì cho tốt, loại thuốc bị hạ này, ngọn nguồn tình huống còn không rõ, không thể loạn uống được.
”
Ngôn Trăn tự hỏi trong chốc lát, nói: “Lấy cho tôi nửa lượng viễn chí cùng bạc hà.
”
Bác sĩ hiển nhiên không phải lần đầu bị Ngôn Trăn sai sử, lập tức chạy đến cạnh dược quầy lấy ra hai vị thuốc này.
Sau đó lại nói: “Nếu sai rồi thì không thể trách ta.
”
Ngôn Trăn nói: “Yên tâm đi.
”
Cô mang theo trưởng công chúa đi vào một khách sạn nhỏ, đem hai vị thuốc làm trà pha rồi rót cho người kia uống.
Ước chừng nửa tiếng sau, người trên giường có động tĩnh.
Ngôn Trăn xếp bằng ngồi dưới đất, ngửa đầu nhìn người trên giường: “Cô tỉnh?”
Triệu Bảo Thương trợn mắt sửng sốt, một lát sau chần chờ dò hỏi: “ Là Từ