Edit by Trâm
A Lâm tức giận đến cực điểm, xông lên muốn đánh Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương nghiêng người tránh đi.
Bên cạnh lập tức có bảo vệ vọt đến, đem A Lâm kéo đi
Camera ghi lại một màn này.
Người muốn bôi đen Triệu Bảo Thương xem phát sóng trực tiếp lập tức lên tiếng.
【 Triệu Bảo Thương ỷ thế hiếp người, rõ như ban ngày, nói thẳng ra là muốn đem người loại bỏ, thật ghê gớm! 】
【 vô tội tuyển thủ: Có tiền thì ghê gớm lắm sao? Triệu Bảo Thương: Không sai, có tiền rất ghê gớm a.
】
【 Hiện tại Triệu Bảo Thương ỷ vào có tiền thì tùy tiện loại trừ người khác, có phải về sau sẽ ỷ vào có tiền lại làm ra những chuyện càng thêm thiếu đạo đức hay không?! Tôi đại biểu cho công lý muốn một cái công đạo! 】
……
Những tuyển thủ khác ở dưới đài nhìn thấy cảnh này, tất cả đều không dám nói lời nào.
Vu Liên vội vàng chuyển đổi đề tài, khống chế mọi việc: “Tốt, bên dưới cho mời tổ thứ hai lên thi đấu, tuy rằng có vị ảnh hậu đại lão ở chỗ này, nhưng danh sách như cũ vẫn căn cứ theo thứ tự đến, không phải chuyện của cô ấy.”
Mọi người lại lần nữa hăng hái lên.
Không sai, bọn họ là vì xuất sắc mới đến, không thể bởi vì một chút trò khôi hài thì liền dừng lại bước chân.
Máy quay bắt đầu quay lại biểu tình của mọi người.
Hứa Vi Vi vẻ mặt ưu sầu, Đại Kéo cũng không có biểu cảm gì, đại đa số đều tức giận bất bình thay, cảm thấy Triệu Bảo Thương ỷ thế hiếp người.
Có một máy quay đối diện Phương Hòa Húc.
Phương Hòa Húc sắc mặt đồng dạng cũng không được tốt.
Cô ta hướng màn ảnh cười cười, nói: “Không nghĩ tới quan hệ của Ngôn Trăn cùng giám khảo lại tốt như vậy, thật xin lỗi, tôi giống như đã nhớ lại chuyện ở sơ trung khi đó.”
Cô ta hiện tại chính là “Đánh chết cũng không thừa nhận mình nói dối”.
Một chiêu này đích xác hữu hiệu.
Không ít người vẫn cứ cảm thấy Phương Hòa Húc là một cô gái thuần khiết, những nội dung trên mạng đó cũng không nhất định là sự thật, rất có khả năng là bọn thuỷ quân đã nói dối.
Vì vậy độ nổi tiếng của Phương Hòa Húc dần dần hồi phục.
Những fan hâm mộ có lòng thương người xem phát sóng trực tiếp, tiếp tục kiên quyết chống lại Ngôn Trăn.
【 một người nhân phẩm có vấn đề thì dựa vào cái gì để tham gia thi đấu? 】
【 lại còn nhận thức Triệu Bảo Thương, nhân phẩm của Triệu Bảo Thương cũng có vấn đề, loại thi đấu này thật sự có thể so tính sao? 】
【 A Lâm đáng thương của chúng ta đã bị đem ra làm trò cười cho thiên hạ.
】
Bên dưới có người qua đường cũng xem náo nhiệt: 【 không nói đến cái khác, mấy câu thơ cổ này vẫn là có khó khăn.
】
Người bôi đen mắng: 【 thuộc thơ cổ thì có gì đặc biệt hơn người, ta ở năm lớp một là đã có thể thuộc rồi.
】
Người qua đường nói: 【 ta vốn dĩ không muốn nói tới, nhưng mà thuộc
thơ cổ rất ghê gớm, ngươi biết có biết mấy câu thơ kia từ đâu mà đến không? Đừng nói là ngươi, ngay cả giáo sư nổi tiếng trong nước, đều nói mình thuộc không được hoàn chỉnh mấy câu thơ này.
】
Người bôi đen yếu thế: 【 cô gái kia cũng không phải hoàn chỉnh thuộc được a, chỉ nói được câu trước câu sau.
】
Người qua đường nói: 【 ngươi nhất định phải giảo biện thì ta cũng không có cách nào khác, ngươi ăn phân đi thôi.
】
Tuy rằng có người giúp Ngôn Trăn nói chuyện, nhưng Ngôn Trăn như cũ vẫn bất lợi.
Rất nhiều người không quen nhìn người khác đem những từ “Thần côn”, “Ôm đùi” dán lên người cô.
So đến cuối cùng, thắng lợi lúc này chính là Đại Kéo cùng Hứa Vi Vi.
Hai người được đến thử vai diễn của một bộ phim, chỉ cần không có trở ngại về kỹ thuật diễn, là có thể nhận được một nhân vật khá tốt.
Đến buổi tối, A Lâm đi vào phòng tự bạch, đối với máy quay nói: “Tôi lần này tuyệt đối có thể bắt được tuyển thủ đứng nhất đó.
Nhưng các vị biết không, Ngôn Trăn chính là một người gian xảo, cô ta đã cố ý sử dụng những gợi ý làm người khác không thể lý giải được để làm khó tôi! Thật là đủ lắm rồi! Cô ta chẳng lẽ không cần gợi ý những câu đơn giản sao?”
“Nếu không phải bởi vì loại cách làm khoe khoang này của cô ta, tôi nhất định sẽ giành được cơ hội thử vai lần này, cô ta đã huỷ hoại tiền đồ của tôi.”
“Cho nên cô ta mới không có bạn, hơn nữa mọi người đều thật chán ghét cô ta, Hứa Vi Vi cũng cùng cô ta tuyệt giao, tôi cảm thấy những vấn đề này đã thể hiện điều đó.
“Chờ về sau tôi nổi tiếng, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta.”
Sau khi A Lâm nói xong.
Cô ta ra khỏi phòng tự bạch, cũng không nghĩ tới Vu Liên đang ở cửa chờ cô ta.
“hey cô gái.” Vu Liên cùng cô ta chào hỏi.
A Lâm thụ sủng nhược kinh nói: “Vu Liên nữ sĩ!”
“Có biết vì sao tôi lại đến đây tìm cô không?” Vu Liên hỏi.
A Lâm khẩn trương lắc đầu.
Vu Liên nói: “Cô đã bị phát hiện.”
A Lâm ngây người một giây: “Cái gì?”
“Cô đã bị phát hiện, thân ái.” Vu Liên lấy di động ra, phát một đoạn ghi âm, bên trong có đoạn tự bạch.
Trong đoạn tự bạch, một nhân viên công tác đã nói ra việc mình đưa đáp án, mà người kêu cô ấy làm vậy, là ba mẹ của A Lâm.
Nói cách khác, A Lâm trước đó đã