Cô đưa tay bắt mạch, cảm thấy mạch tượng của Triệu Bảo Thương rất ổn định, cũng không giống bị bệnh.
"Lòng tôi rất hoảng hốt, nhất định là tình cổ phát tác." Giọng nói trầm thấp của Triệu Bảo Thương vang lên, ghé sát vào tai Ngôn Trăn.
"Hoảng hốt sao? Triệu chứng phát tác thế này thật đúng là không có quy luật, huống chi có rất ít tình cổ phát tác là hoảng hốt, phần lớn là cơ thể nóng lên mới đúng." Ngôn Trăn thở dài, cô ngẩng đầu nói với Triệu Bảo Thương, "Cũng may thuốc giải đã sắp luyện thành, cô cố chờ thêm mấy ngày nữa là được."
Triệu Bảo Thương nắm chặt tay Ngôn Trăn, sờ lên người Ngôn Trăn nói: "Nhưng hiện tại tôi rất khó chịu."
"Bởi vì không tìm thấy người mình yêu nên mới đau khổ, đây luôn luôn khó tránh khỏi." Khi Ngôn Trăn nói chuyện có phát ra nhiệt khí.
Người mình yêu? Người mình yêu đang ở đâu?
Triệu Bảo Thương rất mông lung, cảm thấy người trước mắt giống như ảo ảnh sắp phải tiêu tán.
Nàng đưa một tay khác sờ mặt Ngôn Trăn rồi cẩn thận hôn lên một cái.
.
truyện xuyên nhanh
Ngôn Trăn đang nói chuyện chợt dừng một lát, rồi cười ra tiếng: "Khoảng thời gian trước tôi có đọc sách cổ, trong đó nói hôn môi có hiệu quả không lớn, nhưng nếu cô thấy có giảm bớt, vậy thì thử một chút cũng không sao."
Những lời này xen lẫn trong bóng đêm, nghe mềm mại cực kỳ.
Chóp mũi của Triệu Bảo Thương đổ mồ hôi.
Nàng không hiểu, Ngôn Trăn vốn là người của mình, hiện tại chỉ là hôn môi, vì sao mình còn khẩn trương như vậy?
Còn một bước kia, mình cũng chưa có......
Tay nàng hơi run rẩy, tim đập rất nhanh.
Hồi chiều nàng có xem phim Thanh Sơn Viễn, lúc nữ chính động tâm với nam chính -- gò má nóng lên, tim đập gia tốc, hận không thể luôn luôn ở bên cạnh người mình yêu vĩnh viễn không chia lìa.
Rất giống với bệnh trạng hiện giờ của nàng.
Thì ra đây không phải do tình cổ, mà đây là động tâm.
Ngôn Trăn hơi nghi hoặc sờ tay Triệu Bảo Thương: "Sao cô lại đổ mồ hôi rồi?"
Cô lấy tay lau mồ hôi giúp Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương lập tức giống như điện giật mà dựng lên, lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê tê, nàng nhìn tiểu fan, mày ninh càng chặt --
Sờ tay của nàng, đây ám chỉ quá rõ ràng!
Tiểu fan cũng không phải lần đầu tiên câu dẫn mình, năm lần bảy lượt làm như thế, lần lượt khảo nghiệm điểm mấu chốt của mình.
Vốn đang muốn buông tha cho tiểu fan, hiện tại xem ra tiểu fan là tự mình tìm tới.
"Tôi......!tôi nên làm thế nào đây?" Triệu Bảo Thương quay đầu đi, thấp giọng hỏi Ngôn Trăn, "Tôi rất khó chịu, tôi nên làm như thế nào?"
"Chỉ là tình cổ mà thôi, chỉ cần "làm" là được." Ngôn Trăn dịch xa một chút, "Cô tự giải quyết đi, tôi tiếp tục ngủ."
Triệu Bảo Thương sửng sốt, túm Ngôn Trăn lại: "Dạy tôi đi."
"......" Ngôn Trăn do dự một lát, hỏi câu, "Cô không được sao?"
Triệu Bảo Thương nghe xong rất tức giận.
Nàng cắn lên mặt Ngôn Trăn một cái, sau đó di chuyển đến môi, chậm rãi cạy hàm răng của Ngôn Trăn ra, đầu lưỡi hướng vào trong khuấy đảo, nàng rất vội vàng, vội vàng đến không kịp nuốt nước miếng của mình xuống.
......!Đây là tài xế già* nha.
(*) Chắc chỉ mấy người dày dặn kinh nghiệm trong make love ấy ^^
Ngôn Trăn mơ màng suy nghĩ, thời gian trước vẫn còn là bộ dáng cái gì cũng không hiểu, chỉ mới chốc lát đã trở thành cao thủ chuyên nghiệp trong chuyện này.
Thật không hổ danh là trưởng công chúa mà.
Ngôn Trăn bị trêu chọc đến động tình, phối hợp hôn lên, Triệu Bảo Thương chợt thay đổi tư thế, đem Ngôn Trăn ôm lên người.
Ánh mắt của nàng được ánh trăng soi sáng nên càng thêm vẻ sắc bén và bễ nghễ, Ngôn Trăn ngơ ngác nhìn Triệu Bảo Thương, cúi đầu nhìn vào đôi mắt làm người trầm luân kia.
"Kế tiếp phải làm thế nào?" Triệu Bảo Thương lấy tay đặt lên người Ngôn Trăn, bắt đầu sờ từ trên đến xuống phía dưới.
Ngôn Trăn nhanh chóng bắt lấy cái tay kia.
Triệu Bảo Thương tránh thoát tay Ngôn Trăn, nhớ lại nội dung của bộ truyện tranh mà mình xem lúc trước, tay lại bắt đầu mò mẫm xuống phía dưới, sờ đến một nơi rất ấm áp.
Nàng tiến vào một thế giới mới, khẩn trương cùng tò mò, dần dần, tâm được lấp đầy.
Tuy rằng rất vất vả, nhưng nàng vô cùng vui vẻ.
Chẳng những giải được tình cổ, mà còn được đến một thứ rất trân quý.
Ngôn Trăn bị lăn lộn một hồi, nằm trên giường thở dốc.
Triệu Bảo Thương ở bên cạnh dùng ánh mắt rạng rỡ mà nhìn cô: "Mở chân ra đi, tôi giúp cô lau một chút."
Ngôn Trăn hơi thở mong manh nói: "Tôi không tin......"
"Cô còn dám không tin tôi?" Triệu Bảo Thương mày nhăn lại, rất nhanh giãn ra, "Sao cô có thể luôn thẹn thùng như vậy chứ."
Sau đêm nay, các nàng đã có quan hệ xác thịt, về sau chính là người yêu của nhau, Triệu Bảo Thương biết tiểu fan rất nhát gan, chắc chắn sẽ không có cách nào tiếp thu tin tức tốt này.
Nhưng chờ đến sau này, hai người công khai quan hệ, sẽ bị phóng viên truy hỏi, không ngừng lên hot serch, còn phải theo nàng về nhà gặp phụ huynh.
Triệu Bảo Thương nghĩ đến những tháng ngày sau này thì nở nụ cười.
Ngôn Trăn không biết Triệu Bảo Thương đang cười vì điều gì, chỉ cảm thấy mình rất yêu dáng vẻ hiện tại của trưởng công chúa.
Cô xoa bóp chân, leo xuống giường đi vào nhà WC.
Trong lúc rửa tay, cô nhìn vào trong gương, phát hiện bên miệng của mình dính đầy nước miếng đã khô.
Thật sự rất xấu.
Còn rất dơ.
Vừa nãy Triệu Bảo Thương đã hôn lên gương mặt này.
Quả nhiên là uy lực của tình cổ rất cường đại, thế nhưng có thể chữa khỏi thói ở sạch của Triệu Bảo Thương.
Ngôn Trăn rửa mặt xong thì trở về giường, Triệu Bảo Thương bá đạo chiếm cứ trung tâm của chiếc giường, Ngôn Trăn đành phải ghé vào người của Triệu Bảo Thương để ngủ.
Triệu Bảo Thương còn đang cảm nhận dư vị vừa rồi.
Nhận thấy bên người nặng trĩu, mới xoay đầu nhìn qua, thấy được tư thế ngủ làm càn của tiểu fan, nhịn không được khẽ cười lên.
Nàng ôm Ngôn Trăn vào trong chăn, khi tay chạm vào da thịt non mềm của Ngôn Trăn, lại một lần nữa nổi lên cảm giác, sờ lên đôi gò bồng kia một hồi, rồi từ đôi gò bồng đi dọc xuống phía dưới.
Đầu ngón tay đảo quanh ở nơi ướt át, bị Ngôn Trăn đang say giấc ngủ bất mãn lấy chân đạp một đạp, Triệu Bảo Thương mới buông tay, chống nửa thân người, tự hỏi tại sao tiểu fan luôn câu dẫn mình vậy.
Ngày hôm sau thức dậy đã sắp 9 giờ.
Bên dưới đôi mắt của Ngôn Trăn đều là quầng thâm, cô nhìn đồng hồ đến phát ngốc.
Quay đầu nhìn người bên cạnh, Triệu Bảo Thương vẫn còn đang ngủ, tư thế ngủ rất an nhàn, hàng mi vừa dài vừa cong, khuôn mặt trắng nõn để lộ ra phiếm hồng thoả mãn, cực kỳ giống thiên sứ.
Chỉ là đêm qua ác liệt y như ma quỷ.
Ngôn Trăn lay lay Triệu Bảo Thương: "Dậy đi học thôi."
Triệu Bảo Thương vẫn nhắm hai mắt, lấy tay kéo Ngôn Trăn vào trong lòng ngực: "Không đi."
"Như thế sẽ được coi là trốn học." Ngôn Trăn tránh thoát ra.
Triệu Bảo Thương trở mình tiếp tục ngủ.
Ngôn Trăn suy nghĩ, tối hôm qua có thể là rất mệt, huống chi học thạc sĩ cũng có thể không học gì.
Vậy thì tùy nàng thôi.
Ngôn Trăn leo xuống giường, sửa soạn lại một chút, nhìn thấy Khuông Oánh mua cơm sáng trở về.
"Các cô dậy rồi hả?"
"Triệu Bảo Thương còn chưa thức dậy."
Khuông Oánh gật đầu: "Tối hôm qua......!tôi giống như nghe thấy tiếng động gì đó."
Ngôn Trăn biến sắc.
Khuông Oánh suy tư: "Có phải là cô ấy đá cô đến khóc luôn không? Nếu như bị khi dễ đến thảm như vậy, hay cô ngủ chung với tôi đi, tư thế ngủ của tôi rất tốt."
Cô ấy vừa dứt lời, xung quanh hình như lạnh lên không ít.
Ngôn Trăn đỏ mặt hiếm thấy, ký ức hôm qua lại ùa về, hoàn toàn quên luôn mình chỉ mới vào ở ký túc xá, xung quanh còn có bạn cùng phòng.
Cô từ chối: "Không cần đâu, tôi ngủ rất ngon."
"Có thật không vậy, tôi chỉ thấy hai mắt của cô đều có quầng thâm."
Ngôn Trăn khụ khụ: "Cái này không đáng lo ngại."
Khuông Oánh nhìn một lát Ngôn Trăn: "Vậy thì được rồi, nếu có khó xử thì tới tìm tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp cô."
Cô ấy nhớ tới cuộc trò chuyện trong nhóm vào đêm qua, cùng với lúc ngủ mơ hồ nghe thấy tiếng động không nhỏ kia, trong lòng bi ai thay cho Ngôn Trăn.
......!Tư thế ngủ của Triệu ảnh hậu thật sự rất xấu nha.
Giữa trưa, bên ngoài ký túc xá trở nên ầm ĩ, Ngôn Trăn nghe thấy có người đang bàn tán về chuyện gặp được danh nhân trong trường học.
Cô thầm nghĩ, không biết Triệu Bảo Thương đi ra có thể sẽ oanh động đến mọi người không.
"Đến giờ ăn trưa rồi." Nàng hỏi Triệu Bảo Thương, "Cô muốn ăn gì?"
Triệu Bảo Thương: "Không muốn ăn."
"Vậy không tốt cho sức khỏe đâu." Ngôn Trăn nói, "Không ăn cơm thì sao mà có sức lực."
Mặt