.Editor: H
.Được đăng tại: Tiệm nhà Chanh
Tang Noãn nhớ rõ, chuyến bay của Giải Yến là trong đêm nay.
"Cậu không cần ra sân bay à?" Cô hỏi.
Giải Yến lắc đầu: "Không cần, em đã đổi chuyến rồi."
Anh nói thêm: "Em không muốn đi."
Tang Noãn cởi mặt nạ xuống, nói: "Đợi chút, để chị thay quần áo khác."
Câu nói khi nãy của Giải Yến, rõ ràng là mang theo một chút cảm xúc, Tang Noãn đoán rằng tâm trạng của anh không tốt lắm.
Bữa ăn khuya mà anh nói là ăn tại một quán nướng BBQ bên đường, một quán BBQ bình thường của bình thường.
Tang Noãn ngồi vào ghế nhựa lùn, đưa mắt nhìn xung quanh.
"Chị cho rằng cậu sẽ đưa chị đến một chỗ khác."
Đã đêm khuya rồi, quán BBQ cũng không có mấy ai, ông chủ đứng trước cửa nướng thịt, từng khói lửa mịt mù bay ra ngoài chứ không bay vào quán.
Giải Yến ngồi vào ghế, không bỏ nón lưỡi chai xuống mà cúi đầu xem menu.
Khi nghe Tang Noãn nói thì anh bảo: "A Noãn muốn đi chỗ nào?"
"Cậu muốn đi nơi nào thì chúng ta đi chỗ đấy."
Tang Noãn cũng không tháo khẩu trang, cô chống cằm, nghiêng người nhìn ông chủ đang nướng các xiên thịt trên giá.
Gió đêm mát lạnh, làm mùi hương thịt nướng bay xa.
"Chị thấy nơi này rất tốt." Cô nói.
Giải Yến cười: "Em cũng thấy nơi này tốt."
Người phục vụ hỏi họ muốn gọi món gì, Tang Noãn cũng sắp đóng máy, cho nên đôi lúc cô sẽ bung xõa một tí, cũng không gây ra việc lớn gì.
Cô lấy menu gọi mấy món, sao đó hỏi Giải Yến muốn ăn cái gì.
Giải Yến chỉ gọi thêm hai món.
Người phục vụ viết đơn rồi rời đi, hình như nhớ ra cái gì, hỏi Tang Noãn có muốn uống bia không?
Tang Noãn lắc đầu: "Ngày thường chị không thích uống bia đâu, đôi khi tâm tình không tốt mới uống một chai." Cô quay đầu hỏi Giải Yến: "Cậu thì sao? Lúc tâm tình không tốt thì sẽ làm gì?"
Giải Yến nghĩ một chút rồi trả lời: "Sẽ làm vận động." Trong bóng đêm, đồng tử của anh càng thêm tối màu.
Mấy cậu thanh niên khi buồn bực chắc là đi đánh bóng rổ hoặc chơi game, Giải Yến cũng không ngoại lệ nhỉ.
Cô gật đầu nói: "Rất thích hợp với cậu đấy."
Bởi vì có ít khách nên chủ quán nướng nhanh tay, chưa tới chốc lát là các món ăn đã lên bàn, thịt nướng màu vàng óng ả, còn có các loại rau theo mùa, gia vị được rắc lên làm cho mùi hương nồng đậm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Tang Noãn không câu nệ, lấy xiên cà tím nướng, cắn một miếng.
Nước sốt đậm đà hòa quyện với mùi thơm lửa than, một hương vị thịt nướng đường phố rất chính thống.
"Lúc chị học đại học, phía sau trường chị có một phố ăn vật, cứ mỗi tối là mùi thịt BBQ cứ bay từ đầu đến cuối hẻm đấy.
Nhưng mà chị chỉ ăn ở đó được có một lần."
Tang Noãn ăn xong xiên cà tím, bỏ xiên tre qua một bên.
Trong 4 năm làm sinh viên, ký ức về các đoàn phim còn rõ hơn là ký ức vườn trường, nguyên nhân cô về trường hầu như là vì các kỳ thi không cúp được.
Cô bỗng nhiên nhớ đến tuổi của Giải Yến: "Cậu vẫn đang học đại học mà nhỉ?"
Không biết có phải là ảo giác của cô không, mà khi nhắc đến đề tài này, Giải Yến lộ ra biểu tình kháng cự.
Anh giống như không muốn nói gì, nhưng cuối cùng vẫn trả lời câu hỏi của cô:
"Em đang học năm 4."
Tang Noãn tính tuổi của họ, sau đó nói:
"Hóa ra chúng ta kém nhau 3 tuổi."
Giải Yến nhấn mạnh: "Sinh nhật em đã qua rồi, cho nên kém 2 tuổi." Anh lại nói thêm: "Chúng ta không lệch nhiều tuổi đâu."
Tang Noãn kết bạn thì không để ý đến tuổi, Thích Tống lớn hơn cô 4 tuổi, một người bạn tốt trong giới của cô là Thẩm Mạt Mạt thì nhỏ hơn cô 2 tuổi.
Nhưng Giải Yến trông có vẻ rất chú trọng đến tuổi tác.
Tang Noãn không nói thêm gì về đề tài này nữa.
Cho dù Tang Noãn không cố tình kiểm soát lượng thịt nướng vào bụng mình, nhưng mấy hôm nay cô bị hạn chế ăn dữ quá nên sức ăn yếu xìu, mới ăn được mấy xâu là đã no.
Tang Noãn rót một ly nước, chầm chậm uống.
Bây giờ trong quán cũng chỉ còn bàn của họ thôi, người phục vụ đang dọn các bàn khác.
Hiệp đảo buổi sáng thì nóng, vào ban đêm thì đêm khuya sương lạnh, trời hơi lạnh.
Tang Noãn đội nón mũ áo hoodie lên.
Trời đã khuya, nhưng con đường vẫn sáng rực, đèn neon sáng như ban ngày.
(*Gốc cv là "Canh thâm lộ trọng" = Đêm khuya sương lạnh)
Cô lại nói với Giải Yến một câu: "Đóng máy vui vẻ nhé."
Giải Yến nói: "Không vui chút nào."
Những gì anh nói lúc này mang theo sự cứng đầu, tự cho mình là đúng với lứa tuổi của anh.
"Tại sao cậu không vui?"
Giải Yến nhìn điện thoại, như đang suy tư cái gì.
Lâu thật lâu sau, anh quay đầu, ánh đèn đường dừng tại mắt anh, Tang Noãn dường như thấy tia sáng trong đôi mắt ấy.
"Bởi vì em sẽ không thấy A Noãn được nữa."
Anh ngồi đối diện cô, không gần không xa.
Lúc này cũng không có cơn gió này bay ngang qua, không khí an tĩnh làm câu nói của anh trở nên rành mạch trong tai cô.
Ánh mắt anh khi này cũng rất bình tĩnh, còn Tang Noãn lại thấy cảnh tượng trước mắt thật vướng víu, kỳ quái và hỗn loạn.
"Cậu say rồi à?"
Giải Yến có uống rượu, nhưng không nhiều.
Nhưng ở giờ phút này, khi nghe được câu hỏi của Tang Noãn, tay anh dừng lại, đặt điện thoại xuống, đưa đầu ngón tay lên trán.
"Ừ, em say rồi." Anh cười, vẫn là nụ cười sạch sẽ mà Tang Noãn quen thuộc.
Tang Noãn cũng không giấu Thư Thư lần đi ăn đêm này, ít nhất nếu có phóng viên dựa vào bức ảnh thật giả lẫn lộn mà viết tào lao thì đoàn đội của cô sẽ không luống cuống tay chân.
Khi Thư Thư tới đón Tang Noãn thì cô đang ở trên xe ngáp vài cái.
Cô dựa vào ghế, tuy rất