.Editor: H
.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà Chanh aka Tiệm nhà Chanh
P/s: Vì chương 14 đạt ngưỡng 40 vote một cách nhanh chóng nên Chanh rất vui nha.
Để thưởng cho sự nhiệt tình của mọi người hôm nay sẽ đăng tiếp chương 15.
Cứ chăm vote như vậy thì chương mới ra ầm ầm, không phải chờ đợi quá lâu nha.
Hihi
Avatar của chị Du là bức tranh do thằng cu nhà chị ấy vẽ, tình cờ cũng là bức vẽ chuột Mickey, Mặc dù hai chú chuột Mickey này tựa như trời với đất vậy, nhưng Tang Noãn lại có thể nhầm lẫn hai cái avatar.
Đoạt chat cuối cùng trong lịch sử trò chuyện là câu chúc Giải Yến thượng lộ bình an của Tang Noãn, tiếp theo đó một câu không đầu không đuôi của Tang Noãn.
【Chỉ bị bong gân thôi, không có sao đâu.】
Cô nhìn WeChat, cảm thấy xấu hổ đến mức chỉ biết vội vàng giải thích.
【Chị định gửi tin này cho người quản lý của chị nhưng mà lại gửi lộn.】
Cô nhìn avatar của Giải Yến và chị Du, nhắn thêm một câu dối lòng: 【Avatar của hai người quá giống nhau.】
Giải Yến chắc chưa đi ngủ, cho nên anh nhanh chóng nhắn lại: 【Chân chị bị bong gân sao?】
Tang Noãn vẫn đang trong trạng thái xấu hổ, thậm chí nhìn thấy tên anh thôi là thấy ngượng ngùng rồi.
Nhưng ngượng thì ngượng, không nhắn lại thì có vẻ không lễ phép, cô bình tĩnh lại rồi mới gõ chữ: 【Do bất cẩn trong lúc diễn nên bị bong gân chân.】
Tin nhắn gửi đi, Giải Yến nhắn lại: 【Có tiện nói chuyện không?】
Tang Noãn nhìn chằm chằm vào năm chữ này, cô muốn nói là mình chuẩn bị đi ngủ rồi, nhưng không biết bị cái gì sai khiến mà nhắn một chữ 【Được.】
Màn hình chuyển sang giao diện cuộc gọi trong giây lát, Tang Noãn ấn nút nghe, để điện thoại bên tai.
Câu đầu tiên Giải Yến nói chính là lời xin lỗi.
"Bây giờ trong nước chắc đang là 2-3h sáng, xin lỗi vì đã làm phiền chị vào giờ này." Giọng nói của Giải Yến rất dịu dàng, lúc đầu phía bên anh còn có tiếng ồn ào, nhưng những tiếng ồn đó nhanh chóng biến mất, chỉ còn giọng của Giải Yến, anh để microphone gần vào miệng, tựa như nỉ non bên tai.
"Em biết cách xử lý khi bị bong gân, chắc nó sẽ có ích cho chị."
Giải Yến cẩn thận nói từng bước xử lý cho Tang Noãn, nói xong mỗi bước thì cố ý dừng lại, hỏi Tang Noãn có ổn không?
Tang Noãn nhìn chân trái đã được băng bó tốt, không hiểu sao, cô không thể nói câu cô đã đến khám bác sĩ.
Có lẽ cô muốn nghe giọng nói của anh một lúc.
Giọng nói ôn hòa từ bên kia điện thoại, anh kiên nhẫn nói phương pháp băng bó 2 lần, sau đó hỏi Tang Noãn đã biết rõ chưa?
Tang Noãn ôm gối đầu của khách sạn, điều hoà phả ra từng hơi lạnh, ngón trỏ quấn lấy vải ở mép gối.
Lần đầu tiên cô cảm thấy giọng nói của Giải Yến rất êm tai, tựa như gõ nhẹ những viên ngọc thạch với nhau, thanh âm mang lại cảm xúc thanh thấu.
Cô cảm giác rằng nếu nghe giọng nói trong chốc lát thì sẽ bị nó mê hoặc, Tang Noãn đưa điện thoại ra xa, giống như làm vậy sẽ làm bản thân tỉnh táo lại.
Cô hít một hơi nhẹ, tự nói với bản thân, sau đó cố ý đợi thêm một chút nữa mới nói cho Giải Yến rằng mình đã băng bó xong rồi.
Giải Yến dường như không yên tâm, lại hỏi một lần nữa.
"Thật sự ổn rồi sao?"
"Thật sự." Tang Noãn trả lời một cách chắc chắn.
Giải Yến cười một tiếng, anh nói: "Bên chị rất yên tĩnh."
Tang Noãn phản ứng lại, nếu thật sự đang băng bó sao lại không có tiếng động nào được.
Cô dừng nắm chặt gối đầu, điều hoà của khách sạn rốt cuộc đã yên lặng, Tang Noãn há miệng thả dốc, vẫn nói ra.
"Thật ra chị, đã đi khám bác sĩ rồi."
Nếu là cô, chắc là sẽ tức giận, kiên nhẫn chỉ người ta cách xử lý bong gân như thế mà kết quả người ta đã đi gặp bác sĩ rồi.
Một mảnh tâm ý đã bị lãng phí.
Giải Yến lại hình như thở phào nhẹ nhõm: "Đi khám bác sĩ là tốt rồi."
Tang Noãn vô thức nắm gối đầu trong tay, gối đầu của khách sạn không mềm lắm, bóp không sướng.
Cô hỏi: "Có phải cậu đang tức giận không? Vì chị đã lừa cậu."
"Chị đâu có lừa gạt em." Giải Yến nói: "Là em hiểu sai ý chị thôi."
"Quan trọng là, chị không sao rồi."
Nhất định là gần điện thoại quá nên câu này như kề sát ốc nhĩ nói ra.
Tang Noãn đưa tay ôm mặt, trên tay có chút hơi lạnh do máy lạnh thổi qua, sờ lên mặt mới cảm nhận rõ sự lạnh lẽo.
Cô không thể nghĩ ra từ nào thích hợp hơn để trả lời Giải Yến, vì vậy cô chỉ có thể nói cảm ơn anh.
Trong lần bị thương ở chân này, Tang Noãn được nghỉ cả tuần không làm việc, cứ như rơi vào thiên đường nơi hạ giới vậy.
Nếu tiếng sửa chữa bên nhà đối diện nhỏ hơn một tí thì tuyệt cú mèo.
Cách âm nơi chung cư Tang Noãn ở rất tốt, nhưng mà dù cách âm tốt đến đâu cũng không thể ngăn được tiếng ồn khó chịu của máy cưa.
Nhưng mấy ngày nay, bên nhà đối diện không phát ra tiếng ồn nữa, hẳn là sửa chữa xong rồi.
Tang Noãn xách túi đi ra ngoài, cửa nhà đối diện đóng chặt, từ bên ngoài không nhìn ra cái gì.
Chủ trước của căn hộ là một cặp vợ chồng già, họ rất dễ thương, biết cô sống một mình nên thường mang hải sản, trái cây và các thực phẩm khác do con cái họ gửi cho cô.
Mới tháng trước, hay tháng trước nữa, Tang Noãn không nhớ rõ,đôi vợ chồng già nói sẽ cùng con ra nước ngoài sinh sống, muốn bán nhà ở đây.
Không ngờ hàng xóm mới dọn đến sớm vậy.
Tang Noãn nhấn nút đi xuống của thang máy, tủ lạnh của cô đã trống rỗng từ hôm qua rồi, cần phải bổ sung nguyên liệu.
Mùa hè đến thật bất ngờ, mới bước ra ngoài thôi là cảm nhận được cái nắng như thiêu như đốt.
Cũng may là siêu thị cách đây không xa nên cô không phải phơi nắng lâu.
Tang Noãn mua rất nhiều rau, bởi vì bị thương ở chân, cô không muốn nấu ăn, hai ngày nghỉ cuối cùng này, cô phải đối xử tốt với bản thân.
Tang Noãn thích nấu ăn, ban đầu là do ông nội già yếu nên nấu để bớt gánh nặng cho ông, sau này là để xả stress.
Nấu một thời gian dài thì thích nấu ăn luôn.
Đĩa tôm băm bọc bông cải xanh đầu tiên khi ra lò thật đẹp mắt, Tang Noãn không thể không đăng lên một vòng kết bạn.
Link ảnh: https://img.mp.itc.cn/upload/20170301/a4f5d607973c4984a70cf104c1eb32cb_th.jpg
Tại một thời gian, có vài người like.
Khi Tang Noãn cho khoai tây đã cắt vào nước và đợi nước trong nồi sôi, cô nhận được tin