.Editor: H
.Được đăng tại: Tiệm tạp hóa nhà Chanh
P/s: Nếu yêu thích truyện hãy để lại 1 vote ủng hộ cho bọn mình nha.
Mỗi lần đến mùa đông, đặc biệt là mùa đông ẩm ướt và lạnh giá ở Vạn Thành, Tang Noãn đều nhờ sự trợ giúp của áo lông vũ để vượt qua, cho nên cô coi áo lông vũ như Thần Khí giữ ấm, quần áo dày mấy cũng không ấm bằng áo lông vũ.
Bởi vậy cô thực sự cảm thấy rằng, mặc dù Giải Yến phối đồ rất thời thượng nhưng lại không có tác dụng giữ ấm.
Giải Yến reo emoji vẻ mặt bất đắc dĩ, anh nói: 【Ý định ban đầu của anh là muốn em khen anh.】
Tang Noãn hỏi: 【Khen anh cái gì?】
【Khen anh....】 Sau hai chữ này, liền không còn tin nhắn nào được gửi nữa.
Tang Noãn đương nhiên biết anh muốn được khen cái gì, lúc này anh như mất đi sự trầm ổn từ trước tới giờ, lộ ra tâm tư rối rắm khi đối mặt với cô gái mình âu yếm nên có ở độ tuổi anh.
Lúng túng che đậy không muốn cho cô biết được, lại sợ cô lại không hiểu được.
Tang Noãn nhìn khung chat, cứ xóa xóa bấm bấm, nghĩ đi viết lại không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn không đủ dũng khí để gửi.
Thật kỳ lạ, nếu bảo cô nói bằng miệng, cô sẽ không chút do dự, nhưng biến lời nói thành câu từ thì bỗng dưng cô lại thấy xấu hổ.
Có lẽ thấy Tang Noãn mãi vẫn chưa nhắn lại, Giải Yến cuối cùng cũng chịu thua, anh gửi cho cô một video, màn ảnh chiếu từ bầu trời tuyết trắng đến mặt anh, còn có thông báo chuyến bay trong sân bay.
Giải Yến nhận được đại ngôn của một nhãn hàng xa xỉ đỉnh cấp, đang chuẩn bị đi sang nước ngoài.
Chuyến bay của anh chỉ trễ hơn Tang Noãn nửa tiếng.
Lúc này, Tang Noãn bỗng ghét bỏ tại sao Uyển thành lại to như vậy, một thành phố mà tận hai cái sân bay.
Mà chuyến bay của cả hai lại không cùng một sân bay.
Tang Noãn đem mấy lời mình đánh chữ xóa hết đi, sau đó lại gửi một tin: 【Tuyết có màu vàng.】
Bởi vì sân bay sáng đèn nên khiến cho mưa tuyết nhiễm màu.
Ngay sau đó, cô lại gửi thêm một tin: 【Người em thích đẹp trai quá】
Sau khi gửi tin này đi, cô thấy thật ra cũng không khó mở miệng như tưởng tượng.
Rất nhanh, Giải Yến gửi một đoạn ghi âm, không dài, tầm 3s thôi.
Rõ ràng là không ai ngoại trừ bản thân cô có thể nghe thấy, nhưng Tang Noãn lại giống có tật giật mình, liếc nhìn xung quanh rồi mới click mở ghi âm Giải Yến gửi.
Tạp âm ồn ào hỗn loạn nhưng giọng nói anh vẫn rõ ràng.
【A Noãn】Giọng điệu anh có chút buồn bã, trầm khàn vang lên bên tai cô: 【Anh nhớ em.】
Thư Thư đã ghi nhớ hết những điều cần lưu ý ở công việc tiếp theo, khi cô bé ngẩng đầu lên thì thấy Tang Noãn ôm di động cười
Thư Thư thắc mắc hỏi cô: "Nhìn sơ đồ chỗ ngồi thôi mà sao chị lại vui thế?"
Tang Noãn ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn cong cong.
"Đúng vậy, đột nhiên rất vui."
Tang Noãn trên máy bay mơ mơ màng màng, chỉ là giấc ngủ không sâu, cô vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, ý thức nói rằng cô vẫn còn tỉnh.
Nhưng mà mấy ngày bôn ba cũng không khiến trạng thái của cô trở nên quá tệ.
Nhà tạo mẫu đã uốn những lọn tóc xoăn sóng từ đỉnh đầu xuống cho cô, phối với một chiếc váy dài màu bạc hà.
Chiếc váy này trông đẹp nhưng chất liệu vải lại gây kích ứng cho làn da Tang Noãn.
Cô cảm thấy rất không thoải mái khi mặc nó, nhưng lại không biết nói khó chịu chỗ nào.
Dù sao cũng chỉ mặc có một đêm, Tang Noãn vén mái tóc dài ra sau tai, cố gắng lờ đi cảm giác khó chịu của lớp vải.
Cuối cùng cô cũng nhìn sơ đồ chỗ ngồi lần này, quả nhiên, chỗ ngồi của cô bên cạnh người mới tên là Lục Mạn.
Tuy nhiên, điều đáng nói hơn là chỗ ngồi của Thẩm Mạt Mạt nằm ngay trước mặt cô.
Đèn flash cuồng độ cao gần như làm chói mắt cô, Tang Noãn bước ra khỏi thảm đỏ, cho đến khi không thấy cái camera nào nữa thì mới dụi mắt.
Thư Thư khẽ nhắc nhở: "Trang điểm mắt, cẩn thận trang điểm mắt."
Tang Noãn chỉ có thể dừng lại, chớp mắt vài cái để giảm bớt sự khó chịu.
Khi cô ngồi xuống chỗ của mình, chỗ bên cạnh đã có người ngồi.
Cô gái trẻ tên Lục Mạn mặc một chiếc váy ống màu cam, làn da ở ngực dưới ánh đèn lại thêm trắng sáng.
Màu này khi mặc lên trông sẽ mập, nhưng Lục Mãn thì vẫn rất mảnh mai.
Cô ấy đưa tay về phía Tang Noãn, tự nhiên hào phóng giới thiệu bản thân: "Tiền bối, em là Lục Mạn." Ngay cả giọng nói cũng uyển chuyển như con chim vàng anh.
Tang Noãn mỉm cười nắm tay cô ấy, chào hỏi.
Tuy rằng là cùng công ty, nhưng hôm nay cũng là lần đầu tiên Tang Noãn gặp Lục Mạn, hai người rất ít nói lời nói, nhưng chỉ với vài câu trao đổi này, Tang Noãn có thể cảm rằng cô gái này rất thích hợp với giới showbiz.
Hào phóng tự nhiên, không hề tỏ ra rụt rè, trên người cô ấy có khí chất cao cấp, không có gì lạ khi gần đây công ty liên tục đập phá tài nguyên lên cô ấy.
Đột nhiên có người vỗ nhẹ vào vai cô, Tang Noãn quay đầu lại thì thấy Thẩm Mạt Mạt mặc váy đang đứng sau lưng cô, ôm một hộp kẹo nhỏ trên tay, chớp mắt với Tang Noãn.
"Ăn không?"
Cả ngày Tang Noãn cũng chưa ăn gì, đương nhiên rất vui khi gặp được bất ngờ này.
Cô lấy ra viên kẹo có vị chanh, nở mỉm cười ngọt ngào với Thẩm Mạt Mạt.
"Mình nghĩ mình yêu cậu mất thôi."
"Đừng." Thẩm Mạt Mạt cười hì hi, lùi lại, "Mị không chịu được tềnh yêu của cậu đâu."
Sau tiếng cười, cô ấy đưa hộp kẹo cho Lục Mạn: "Em có muốn ăn miếng không?"
Lục Mạn cũng cười, thiếu nữ với ngũ quan tươi trẻ thiên chân nhưng khi cười rộ lên lại mang theo sự quyến rũ lạ lùng, cô ấy lấy một viên kẹo màu hồng vị dâu tây hoặc anh đào gì đó từ trong hộp kẹo, rồ cảm ơn Thẩm Mạt Mạt.
Cuối cùng, chủ nhân chỗ ngồi bên kia của Tang Noãn cũng đến, một nam diễn viên có kỹ năng diễn xuất rất được đón nhận gần đây.
Nam diễn viên hay nói, nói mấy câu đã khiến mọi người xung quanh chú ý đến mình.
Chỉ là vừa lúc, Tang Noãn không có hứng thú với những gì anh ta nói.
Cô hơi nghiêng người về phía trước và vỗ vai Thẩm Mạt Mạt.
Sau khi Thẩm Mạt Mạt hơi quay đầu lại, cô lén thì thầm vào tai cô ấy.
"Lát nữa kết thúc thì tụi mình cùng nhau đi ăn lẩu đi.
Mình nhớ ở đây có một quán lẩu có tiếng lắm." Giọng của Tang Noãn rất nhỏ: "Mấy tháng nay mình đã không được ăn món gì ngon ngon rồi."
Thẩm Mạt Mạt ngay lập tức đồng ý, sau đó cô ấy nhớ một cái gì đó, nói với Tang Noãn, "Khi nào thì gọi Giải Yến..." Ý thức được nơi cả hai đang ngồi, câu hỏi có chút mập mờ: "Hẹn một bữa cùng nhau ăn một bữa."
"Khi nào mình có thời gian thì sẽ gọi các cậu.
"Tang Noãn không chút do dự đồng ý.
Trong suy nghĩ của cô, đây là bước đầu tiên và cũng là tất cả để Giải Yến biết về vòng tròn bạn bè của cô.
Lúc này, Lục Mạn đang cùng mọi người nói chuyện vui vẻ, nghe thấy gì đó liền quay đầu lại.
Cô ấy mở to đôi mắt hạnh mơ màng như nước, hỏi Tang Noãn: "Tiền bối với GiảI tiền bối có quen biết sao ạ?"
Tang Noãn đưa mắt nhìn về phía cô ta, cô không biết ý tứ trong câu hỏi của Lục Mạn là gì, nhưng mà có biết thì cô sẽ chỉ trả lời một cách thận trọng.: "Chị đã từng hợp tác với anh ấy trong một bộ phim, là bạn bè của nhau."
Cô gái trẻ nở nụ cười ngọt ngào, lúc này cô ấy không còn vẻ vũ mị mà thật sự đến từ nội tâm.
"Em rất muốn làm quen với tiền bối, em rất thích anh ấy." Cô ấy như ngượng ngùng khép mắt xuống, "Thật ra, em vào showbiz chỉ bởi quá khao khát anh ấy."
Lục Mạn chân thành lột bỏ tâm ý của mình, nói rõ ràng tình cảm của mình.
Lúc này, với tư cách là đàn chị cùng công ty, câu nói bình thường của Tang Noãn hẳn