.Editor: Chanh
.Được đăng tại: wattpad Tiệm nhà Chanh
P/s: Lượt vote của bộ này tuột quá nên Chanh ra chương chậm, mọi người muốn truyện ra chương nhanh thì hãy để lại 1 vote ủng hộ truyện nha.
Hiện tại một mình Chanh thầu tận 3 bộ nên bộ nào có lượt vote cao hơn sẽ tập chung edit bộ đó nhanh hơn, bộ ít vote thì chương mới ra sẽ chậm.
Mọi người thông cảm cho Chanh nha ^^
Trời có sương mù, cho dù có ánh nắng, cũng không sáng được như ngày thường.
Lúc Tang Noãn ra khỏi sân bay, ngồi lên xe, cô sờ sờ tóc, có chút ẩm ướt.
Cho đến bây giờ, cô cũng cảm thấy hành động của mình quá xúc động, quá lớn mật.
Tám giờ sáng mai, cô phải bắt đầu quay ở Tokyo, lẽ ra bây giờ Tang Noãn phải đang có mặt tại khách sạn ở Tokyo mà Thư Thư đã đặt sẵn.
Nhưng giờ, cô lại đang ở thủ đô.
Trên chiếc xe chạy êm ái, tiểu Trần kinh hồn bạt vía nhìn Tang Noãn một cái, sau đó hỏi: "Cô Tang, cô thật sự không nói cho ông chủ biết hôm nay cô tới đây à."
Có thể do ở thủ đô, giọng Bắc Kinh của tiểu Trần vẫn ổn, nhưng lúc cậu ta gọi Tang Noãn là "cô", làm cô không nhịn được muốn cười.
Tang Noãn không che dấu nụ cười của mình, cô lắc đầu, nói không có.
TiểuTrần rũ mi, gương mặt rầu rỉ như biến thành một trái khổ qua: "Tôi giúp cô thế này, nếu ông chủ biết được tôi thật sự khó sống qua ngày."
Tang Noãn quay đầu, cô không có trang điểm, là một gương mặt mộc, càng hiện rõ ra đôi mắt linh động.
Cô nhìn tiểu Trần, hỏi: "Sao lại không dễ sống qua ngày?"
Tiểu Trần mở miệng, nhưng lời đến bên mép lại đột nhiên ngừng.
Cậu ta lờ mờ cảm thấy câu hỏi của Tang Noãn dường như không dễ trả lời như mặt ngoài.
Vì thế cậu ta bẻ lái sang chuyện khác: "Giúp bà chủ giấu ông chủ, sau này tôi không bị gây khó dễ mỗi ngày mới lạ."
Tang Noãn bị giật mình bởi tiếng "bà chủ" bất ngờ của tiểu Trần, hơn nữa ngày không nói nên lời.
Cuối cùng khi mặt trời lên cao, xua đi sương mù quanh quẩn từ sáng sớm trong thành phố này.
Lúc Tang Noãn đẩy cửa xe ra, sắc trời đã không còn bị bao phủ bởi sương mù nữa.
Cô lại đeo lên khẩu trang và mũ một lần nữa, nghĩ một chút, vẫn bỏ kính râm vào túi, đổi sang kính gọng to.
Nếu đeo thêm kính râm sẽ rất màu mè.
"Ông chủ đang tham gia buổi phỏng vấn của một đài truyền hình." Tiểu Trần khẽ báo cho Tang Noãn một tiếng.
Lúc này《Rời Thành》đã được công chiếu trong nước, doanh thu thu được từ phòng vé làm người khác phải kinh ngạc.
Thật sự rất khó tin, chỉ là một bộ phim kinh kịch, lại có thể liên tiếp đột phá tăng doanh thu lên vài trăm triệu, sớm đã vượt qua số tiền đầu tư cho bộ phim.
Thư Thư nhìn thấy số phòng vé tăng mỗi ngày, cho dù bộ phim điện ảnh này không đoạt được giải thưởng, nhưng đối với Tang Noãn, cũng đã kiếm lời ổn định không bị lỗ.
Từ lúc《Rời Thành》bùng nổ, nhân khí của diễn viên chính trong bộ phim này lại được đẩy lên vài bậc.
Cho dù hiện tại Tang Noãn còn đang bận đóng phim, nhưng lại có rất nhiều kịch bản mới được đưa đến, còn có hàng loạt lời mời từ các hoạt động quảng cáo thương hiệu, nhiều đếm không xuể.
Ngay cả cp Giải Tang lúc trước coi như ít được chú ý, giờ cũng nổi lên.
Cô xem được vài video mới trên trang web video mà A Chung giới thiệu, thể loại ngọt hay ngược gì cũng đều có.
Phỏng vấn diễn ra trong một nhà ấm trồng hoa bằng kính, được trồng đủ các loại hoa, hoa lan treo, hoa hồng, hoa cúc, bố cục rất đẹp.
Bộ đồ Giải Yến đang mặc cũng không quá trang trọng, áo khoác sọc ca rô, tông màu trắng đen giao nhau ngay ngắn, nhưng khi vòng ra sau lưng, lại từ từ nghiêng lên.
Chắc hẳn buổi phỏng vấn này không phát trực tiếp, thời gian thực hiện hơi dài.
Không như lúc quay phim, nhân viên công tác ở đây hiển nhiên không nhiều như vậy.
Tiểu Trần dẫn cô vào, đa số mọi người đều tưởng cô là nhân viên trong đoàn của Giải Yến, nhìn thoáng qua rồi thôi.
Tang Noãn đứng ở ngoài nhà kính, không thể vào, đi vào có thể sẽ bị lọt vào ống kính của cameras bên trong.
Thật ra kính cũng không có cách âm, nhưng Tang Noãn ở bên ngoài vẫn không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
MC nữ mặc tây trang trắng bó, màu áo tây trang thậm chí còn không trắng bằng màu da cổ lộ ra của cô ấy.
Tiểu Trần khẽ nói: "Tôi có danh sách câu hỏi đây này, cô Tang muốn nhìn chút không?" Xưng hô lần này làm Tang Noãn thở phào nhẹ nhõm, cô rất sợ cậu ta lại thốt ra một tiếng "bà chủ".
Tang Noãn lắc đầu: "Không cần đâu, tôi đứng xem anh ấy được rồi."
Thời gian cô có thể nán lại không dài, có khi Giải Yến còn chưa phỏng vấn xong, cô đã phải ra sân bay.
Nếu lần này lại trì hoãn, sợ là Thư Thư sẽ cầm dao đồng quy vu tận cùng cô mất.
Ngẫm lại cô đúng là điên thật rồi, ngồi máy bay bảy tám tiếng, chỉ để đến đây nhìn Giải Yến một lát.
Hôm nay dường như mặt trời sốt ruột tan ca, vừa qua buổi trưa liền vội vàng chạy lấy người.
Từng tảng mây lớn trên trời nhiễm màu chì.
Tang Noãn chỉnh mũ, lại kéo khẩu trang lên một chút, quay đầu nói với tiểu Trần, cô phải đi rồi.
Cô vốn muốn hỏi tiểuTrần một chút chuyện về Giải Yến, nhưng trong khoảng khắc nhìn thấy anh, cô không muốn hỏi nữa.
Giải Yến xuất hiện trước mắt cô chân thật và rõ ràng đến vậy, cô có thể hiểu anh bằng chính bản thân cô, cần gì phải nghe lời đánh giá từ miệng người khác.
Không ngờ Tang Noãn phải đi nhanh như vậy, tiểu Trần bỗng sửng sốt: "Cô không đợi thêm chút nữa sao, chắc ông chủ cũng sắp xong rồi."
Tang Noãn cầm điện thoại lên, nhìn giờ, sau đó lắc đầu, không đợi được nữa.
Lúc gần đi, cô quay đầu nhìn lại, trên tầng tầng lớp lớp cánh hoa, có thể nhìn thấy góc mặt, đường cong xinh đẹp, làn da trắng nõn của Giải Yến.
Cô muốn ngắt một bông hoa, tặng cho anh.
Đáng tiếc hiện tại không được, tay Tang Noãn cách tấm kính vẽ một trái tim nho nhỏ lên.
Lúc thả tay xuống, bỗng nhiên ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Giải Yến.
Giải Yến nhìn cô mấy giây, MC nhận ra sự khác thường, cũng quay đầu lại nhìn.
Nhân viên đứng tốp ba tốp năm bên ngoài, không thấy gì khác thường.
Mà Tang Noãn chỉ thấy Giải Yến nói gì đó với MC, rồi đi ra ngoài.
TiểuTrần nhỏ giọng nói với Tang Noãn: "Ông chủ nói, chúng ta lên xe đợi anh ấy."
Trên xe mở hệ thống sưởi, hơi ấm tỏa ra, sau khi tiểu Trần đưa cô về xe thì cũng rời đi, Tang Noãn nhìn vé máy bay đã đặt của mình, do dự có nên đổi chuyến bay không.
Lại muộn thêm một tiếng?
Cửa xe lại mở, Giải Yến bước lên, lúc nhìn thấy Tang Noãn, nụ cười trên mặt anh còn tươi hơn ánh mặt trời mới lú hôm nay.
Cảm giác vui sướng này, gần như muốn tràn đầy.
Anh đưa tay, muốn chạm vào mặt cô, lúc sắp chạm đến lại dừng lại.
"Anh hơi sợ." Giải Yến thả tay xuống, quay đầu