"Tách! Tách! Tách"
Ánh sáng từ cách đó không xa hòa cùng từng trận tiếng ồn vang lên càng ngày càng khiến người ta khó có thể chịu đựng, thân thể không kiềm chế được mà lao về phía ánh sáng kia, Tô Vũ Thần bị vây trong bóng tối dùng hết toàn lực mà giãy dụa, muốn đoạt lại quyền khống chế thân thể chính mình.
Cuối cùng, một tiếng “A!” chói tai từ cổ họng Tô Vũ Thần tức giận phát ra.
Giật giật ngón tay, cuối cùng cũng có thể khống chế được lời nói và hành động của chính mình.
“Cậu ôm đủ chưa?”
Một giọng nam trầm thấp từ phía trên Tô Vũ Thần truyền đến, Tô Vũ Thần thuận thế nhìn về phía thanh âm phát ra, một người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc đang nhíu mày nhìn cậu.
Tô Vũ Thần vô tội trừng mắt nhìn, tình hình trước mắt khiến cậu có chút không thể tiếp nhận. Rõ ràng vừa rồi cậu còn đang làm một pha nhào lộn cực ngầu giữa không trung mà, sao lại mới chốc lát mà cảnh tượng đã thay đổi rồi?
Vật thể nóng nóng không rõ dưới tay đang giật giật, Tô Vũ Thần phức tạp cúi đầu, vật màu đen mà hai tay cậu đang ôm, hình như là, chân của người trước mặt này?
Lông mày của Tần Hoán Sâm đã nhăn đến mức có thể kẹp chết một con muỗi, bình thường anh rất ghét người khác tiếp xúc cơ thể, huống chi người trước mặt cư nhiên dám trong trường hợp này mà trắng trợn ôm đùi anh, hơn nữa vừa rồi còn phát ra tiếng thét dọa người như vậy, khiến anh có loại xúc động muốn đá bay người này.
“Tách! Tách!” Âm thanh lần thứ hai vang lên, đám phóng viên vừa rồi bị tiếng thét của Tô Vũ Thần dọa sợ nhất thời hoàn hồn, lập tức hết sức chuyên nghiệp một lần nữa cầm máy ảnh trong tay nhắm ngay Tô Vũ Thần mãnh liệt chụp. Đám người giơ microphone và bút ghi âm nóng lòng muốn ra tay, lại ngại sát khí lạnh buốt tỏa ra từ trên người của vị mặt đen đang bị Tô Vũ Thần ôm mà không dám mở miệng. Vừa rồi bạn gái của vị mặt đen này cư nhiên lại là chị cả của tập đoàn HY – Lý Hân Hân, thế nên dù không biết tên của anh nhưng vẫn không dám tùy tiện đắc tội.
“Buông tay!” Thấy Tô Vũ Thần chỉ giương mắt nhìn mình mà không nói lời nào, Tần Hoán Sâm đành phải mở miệng lần thứ hai. Cũng không phải anh không muốn tránh ra, nhưng người trước mặt này ôm quá chặt, giống như người sắp chết đuối bắt được cọng rơm cứu mạng duy nhất vậy, nếu như anh dùng sức tránh ra nói không chừng quần cũng bị kéo rách, như vậy còn có nhiều chuyện vui hơn.
Lúc này rốt cục Tô Vũ Thần cũng hoàn hồn, buông tay ra liền bình tĩnh giúp người nọ sửa sang lại quần tây bị bản thân túm đến nhăn nheo, đứng thẳng người, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, vừa rồi có người gạt chân tôi.”
Cho nên đó chỉ là phản xạ có điều kiện, thực sự không phải tôi muốn ôm đùi anh, cho nên không cần dùng loại ánh mắt như nhìn rác rưởi này nhìn tôi, nếu không nắm tay của tôi có thể không khống chế được mà hôn lên khuôn mặt thiếu đánh của anh đó.
Tô Vũ Thần nói thầm trong lòng, cũng chẳng quan tâm Tần Hoán Sâm có tin tưởng mình không, lời này vẫn phải nói. Từ trước đến nay bởi vì bản thân luôn làm theo ý mình, theo nguyên tắc người tin tưởng mình không cần giải thích, người không tin tưởng mình có giải thích cũng vô dụng, mới khiến hiểu lầm của người khác đối với mình càng ngày càng lớn, cuối cùng lầm vào khốn cảnh bị người người đòi đánh đòi giết, lăn lộn trong giới không được.
Huống chi người trước mặt này, cậu hoàn toàn không thể đắc tội.
Tần Hoán Sâm lúc này vì lí do mới vừa về nước, vẫn chưa có nhiều người biết đến anh, lần này chỉ mới lộ diện ở Liên hoan truyền hình Golden Eagle, không lâu sau đã phát biểu công khai với công chúng rằng tập đoàn HY từ nay về sau là do anh nắm giữ. Tập đoàn HY kia, mọi người đều biết đó là lão đại của giới giải trí. Điều quan trọng nhất là, công ty mà mình ký hợp đồng, chính là HY.
Bị đám người ầm ĩ cùng ánh sáng đèn flash truy đuổi khiến Tô Vũ Thần có chút hoảng hốt, không rõ bản thân vốn dĩ nên đến địa phủ đưa tin thế nào lại quay về ba năm trước đây. Đó là lúc cậu vừa vào giới giải trí không bao lâu, vừa mới nổi tiếng một chút, liền vì đắc tội người phía trên mà bị hung hăng chèn ép, cuối cùng không thể đứng lên. Cậu cũng từng định xin giúp đỡ từ người trong nhà, nhưng lòng tự trọng không cho phép cậu làm như vậy. Lúc trước không phải vì muốn người cha từ trước đến nay chưa từng nhìn mình để mắt đến mình, khen ngợi mình, mới nhất thời kích động bước vào giới giải trí sao? Tuy rằng mãi đến khi chết người đàn ông mà bản thân gọi là cha kia vẫn chưa từng vừa ý cậu.
Đôi mắt đen nhánh của Tần Hoán Sâm liếc nhìn Tô Vũ Thần, tiện thể liếc qua những người xung quanh cậu. Thoáng chốc liền có một cỗ khí lạnh ập thẳng vào mặt, khiến những người xung quanh Tô Vũ Thần không kiềm chế được mà lui về sau một bước. Ai chẳng biết từ trước đến nay Tô Vũ Thần đều mang vẻ mặt ngốc nghếch, trời là đại vương thì cậu là nhị vương, xem thường nhất là giải thích với người khác, hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây sao?
Mà trong lòng người kia có quỷ, trên mặt bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, Tô Vũ Thần lại phát điên cái gì vậy? Đắc tội với cậu không có gì, dù sao cũng chỉ là một con hổ giấy không não, thế nhưng Tần Hoán Sâm thì khác. Người khác không biết nhưng hắn ta lại biết một ít, người trước mặt này mười phần chính là vị tổng tài vừa từ nước ngoài trở về để thừa kế tập đoàn HY, trong giới giải trí không ai dám đắc tội.
“Ha ha, Tần tổng, chỉ là hiểu lầm thôi, Tiểu Tô nhất định là vì lần đầu tiên tham gia Liên Hoan truyền hình Golden Eagle, quá khẩn trương nên mới trượt chân thôi.” Vương đạo diễn vừa nói vừa kéo Tô Vũ Thần qua một bên, trên mặt cười cười, nhưng vừa quay đầu lại nhìn Tô Vũ Thần trong mắt liền mang theo uy hiếp: “Phải vậy không Tiểu Tô?”
Tô Vũ Thần sẽ bị hắn ta uy hiếp sao? Tất nhiên là không, trên đời này vẫn có một loại người ăn mềm không ăn cứng.
Tô Vũ Thần chỉnh sửa lại quần áo của mình, cằm nhếch lên, tà tà liếc kẻ nào