Vẻ mặt Tần Hoán Sâm xoắn xuýt một trận, kéo cằm Tô Vũ Thần qua liền nhìn thấy ý cười vẫn chưa kịp tắt trên gương mặt của cậu.
“Nhóc nghịch ngợm.” Tần Hoán Sâm vung tay khẽ búng một phát lên cái trán trơn bóng của Tô Vũ Thần, “Đừng tưởng rằng anh không biết em cố ý.”
Tô Vũ Thần bĩu môi, một dấu hồng hồng trên làn da trắng mịn cực kỳ rõ ràng, Tần Hoán Sâm liền không khỏi đau lòng.
Nhớ tới động tác Tô Vũ Thần thổi thổi cho anh buổi sáng hôm đó, liền cúi đầu nghiêng qua, nhẹ nhàng thổi thổi lên.
Tô Vũ Thần lập tức nổi một đám da gà.
Sau khi thổi xong vẫn còn cảm thấy chưa thỏa lòng, Tần Hoán Sâm đưa môi mình qua, chậm rãi hôn lên.
Tô Vũ Thần cứng người, cảm giác trong lòng ngưa ngứa một trận, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tần Hoán Sâm tách ra, trong mắt có ánh sáng đang lưu chuyển.
Tần Hoán Sâm cúi đầu tựa như bị mê hoặc.
Thứ tốt mà không biết gìn giữ, nói không chừng lơ là một cái là nó đã chạy vào vòng tay người khác.
Tô Vũ Thần chậm rãi nhắm mắt lại, cậu dường như đã có chút hiểu được từng trận rung động trong lòng vị Thái tử vong quốc khi đối mặt tân hoàng trong vai diễn của mình.
“Ring ring ring.”
Âm thanh điện thoại di động rung rung đột ngột vang lên.
Lần này không đợi Tần Hoán Sâm mất kiên nhẫn, Tô Vũ Thần đã nhanh chóng bắt điện thoại di động.
“A lô.”
Xin chào, cho hỏi có phải là bạn của Hoa Văn không? Anh ta bị tai nạn xe cộ đang ở tại bệnh viện chúng tôi…”
“Bệnh viện nào?” Không đợi người bên đầu kia điện thoại nói xong Tô Vũ Thần đã vội vàng hỏi thăm.
“Bệnh viện trung tâm thành phố…”
Tô Vũ Thần ngắt điện thoại, vẻ mặt kinh hoàng nói với Tần Hoán Sâm: “Mau, mau đưa tôi đến bệnh viện trung tâm.”
“Đừng sợ.” Tần Hoán Sâm vừa nói vừa khởi động xe, “Anh ta không sao đâu.”
Tô Vũ Thần không trả lời anh, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ mẹ mình không còn hơi thở nằm trên giường bệnh của bệnh viện nhiều năm trước đây, lúc đó chính vì cậu tới chậm một bước mới không thể nhìn thấy mặt bà lần cuối cùng.
Cho nên cậu ghét đến bệnh viện nhất.
Nếu như Hoa Văn xảy ra chuyện gì, nếu như, Tô Vũ Thần mạnh mẽ lắc đầu, không, sẽ không đâu.
Sau khi xe dừng lại, Tô Vũ Thần liền phóng vào trong bệnh viện, thậm chí vì quá gấp gáp mà cả người lảo đảo suýt chút nữa thì đã té ngã.
Tần Hoán Sâm cau mày ở phía sau đỡ lấy cậu, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
Mặc dù biết lúc này không thích hợp lắm, nhưng trong lòng vẫn có chút ghen tị với cái tên quản lý ẻo lả kia, từ dáng vẻ như vậy của Tô Vũ Thần có thể thấy vị trí của anh ta trong lòng cậu cao cỡ nào.
Cả đường bất chấp hình tượng theo sát Tô Vũ Thần thẳng đến phòng cấp cứu, vừa vặn có bác sĩ bước ra, Tô Vũ Thần chạy đến nắm lấy một cánh tay giọng điệu run rẩy hỏi: “Thế, thế nào rồi?”
“Haiz.” Bác sĩ gỡ khẩu trang lắc lắc đầu, “Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Nước mắt Tô Vũ Thần vô thức lã chã rơi xuống, lông mày Tần Hoán Sâm nhíu chặt, đau lòng kéo người vào trong ngực mình, hai tay không ngừng vuốt nhẹ sau lưng cậu an ủi.
Lần này Tô Vũ Thần một chút cũng không chống cự sự thân mật của anh, bất tri bất giác vị trí của người này trong tim cậu đã không ngừng tăng lên.
“Tiểu Tô Tô?”
Một giọng nam quen thuộc thô lỗ nhưng lại giả vờ nũng nịu từ phía sau truyền đến, Tô Vũ Thần có chút không dám tin quay đầu lại, vẻ mặt vừa khóc vừa cười khiến Hoa Văn đang ngồi trên xe lăn được đẩy tới cũng phải kinh sợ.
“Sao lại thế này? Ai có năng lực cao như vậy có thể khiến cậu khóc đến thế này vậy!”
“Anh đó, trừ anh ra còn có ai.” Tô Vũ Thần rời khỏi cái ôm của Tần Hoán Sâm cúi người xuống nhẹ nhàng ôm lấy Hoa Văn, “Cũng may anh không có chuyện gì.”
“Tôi, tôi chỉ là bị thương ở chân thôi, y tá bảo đã gọi điện thoại cho cậu nói rõ tình hình rồi mà.”
“Cô ta chưa nói xong thì tôi đã tắt máy.” Tô Vũ Thần đứng thẳng người, đi đến phía sau xe lăn đỡ tay nắm, “Tôi đưa anh về phòng bệnh.”
“Có gì đâu, thật ra cũng không cần.” Trong giọng nói Hoa Văn mang theo chút lúng túng.
“Các người là ai?” Một người đàn ông xa lạ tay cầm hộp thuốc đi tới trước mặt ba người, ánh mắt hiên ngang đâm thẳng về phía Tô Vũ Thần.
Tần Hoán Sâm không vui, vốn dĩ bị cắt ngang chuyện tốt thì tâm tình anh đã đủ buồn bực rồi, cái tên vừa nhìn liền biết không phải người tốt này là từ đâu nhảy ra vậy?
Cộp cộp cộp đi tới bên cạnh Tô Vũ Thần, trực tiếp kéo người về phía sau.
“Cậu là ai?” Giọng điệu Tần Hoán Sâm so với anh ta lại càng lạnh hơn.
Ánh mắt người đàn ông hơi rút lại, vẻ mặt ngưng đọng cúi đầu đưa mắt chuyển lên người Hoa Văn.
“Anh ta là người đã cứu tôi, về phần tên gì, người ta còn chưa kịp hỏi đâu.”
Vẻ xấu hổ trên mặt Hoa Văn tăng thêm một chút rồi trả lời.
“Hàn Phong.” Người đàn ông lạnh lùng trả lời.
“Ừm, Hàn Phong à, vị này chính là Tần Hoán Sâm, ông chủ của tôi, người ở phía sau anh ấy là minh tinh tôi đang quản lí, Tô Vũ Thần.” Sau đó Hoa Văn liền giới thiệu cho anh ta.
Người đàn ông đi tới phía sau Tô Vũ Thần cầm lấy tay đẩy của xe lăn, bởi vì có chút kiêng kỵ nên lần này giọng điệu cũng không khó nghe như vậy.
“Tôi làm cho.”
Tô Vũ Thần rất tự nhiên lùi sang một bên, dùng ánh mắt đầy mập mờ đánh giá hai người kia.
Đột nhiên trên tay truyền tới xúc cảm cắt ngang tầm mắt nhìn chằm chằm của cậu, quay đầu nhìn Tần Hoán Sâm đang đứng bên cạnh, cậu một chút cũng không muốn thừa nhận bản thân vừa nhìn đã hiểu ám chỉ “Nhìn anh đừng nhìn hắn” trong mắt Tần Hoán Sâm, cứ cảm thấy hình tượng của Boss đại nhân thực sự càng ngày càng sụp đổ.
“Sao tự nhiên anh lại xảy ra tai nạn xe cộ? Tôi nhớ anh từ trước tới giờ vẫn không dám tăng tốc độ mà?” Tô Vũ Thần nhanh chóng nói sang chuyện khác.
“Phanh xe hỏng, nếu không phải gặp Phong Phong thì tôi đã