Nhân lúc trạng thái tốt, Chử Hoành liền tập trung quay hết tất cả các phân cảnh của Tô Vũ Thần, một tuần sau, phân cảnh của Tô Vũ Thần hoàn toàn kết thúc.
Lúc ra khỏi trường quay, Tô Vũ Thần vẫn có chút hoảng hốt, cả người không thể hoàn toàn thoát ra khỏi vai diễn. Bên người tuy rằng vẫn có bốn anh cao to đi theo, thế nhưng cái người vừa gọi tên mình vừa làm ra những chuyện kia trước mặt mình vẫn chưa từng xuất hiện.
Có một số người, lúc bình thường nhìn thấy cũng không có cảm giác gì, nhưng nếu họ đột nhiên không lắc lư trước mặt mình, thậm chí ngay cả Uwewe cũng không tiếp tục cập nhật, liền cảm thấy cuộc sống dường như thiếu mất một thứ gì đó.
“Tiểu Tô Tô!”
Giọng nói nhiệt tình cách đó không xa truyền đến, Tô Vũ Thần đưa tay đỡ trán nhìn về phía tiếng nói phát ra.
Hoa Văn đang đứng bên cạnh một chiếc xe màu đen cố sức vẫy tay ra hiệu với cậu.
Xem ra tâm tình tên này rất tốt, khóe miệng Tô Vũ Thần cong nhẹ, cất bước đi tới.
“Sao lại đến đây? Không phải tôi đã nói cho anh nghỉ ngơi một tháng sao?”
“Ôi, người ta không phải là không yên tâm cậu sao.” Hoa Văn khoa trương uốn éo người, cả khuôn mặt là một mảnh nhộn nhạo.
Tô Vũ Thần giật giật mũi, mùi nước hoa thật nặng.
“Người đàn ông nào bị anh phá hoại rồi? Cái tật xấu khi yêu liền mắc bệnh cuồng xịt nước hoa của anh vẫn không thay đổi mà.”
“Đáng ghét!” Hoa Văn vỗ Tô Vũ Thần một cái, xoay đầu về phía bên trong xe tức giận nói một câu, “Tên chết tiệt kia, còn không mau ra đây?”
Một người đàn ông quần áo thoải mái nhẹ nhàng thong thả mở cửa xe ra, vòng qua bước tới, chính là Hàn Phong.
“Anh và anh ta…” Vẻ mặt Tô Vũ Thần đầy ý vị sâu xa.
Hoa Văn một phen e thẹn gật gật đầu, Tô Vũ Thần có chút không đành lòng nhìn thẳng, nhưng vẻ mặt cái tên Hàn Phong kia trông như rất sung sướng.
Duỗi tay ra kéo người vào trong lồng ngực, Hoa Văn một bộ chim nhỏ nhẹ nhàng nép vào bả vai Hàn Phong.
Tô Vũ Thần không nhịn được đưa tay che kín mặt mình, trời ơi, quả thực sắp chói mù mắt rồi.
Bạn có từng nhìn thấy một tên King Kong Barbie nép vào lòng một người đàn ông so với anh ta còn gầy yếu hơn chưa? Thật đúng là đau mắt mà.
“Tiểu Thần Thần ơi, không phải cậu còn thiếu một trợ lý sao, cậu thấy Phong Phong nhà tôi thế nào?”
Hoa Văn bày ra dáng vẻ mong đợi nhìn Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần yên lặng một lúc, “Tôi sợ mắt của tôi sẽ bị hỏng mất.”
“Tiểu Thần Thần ~ cậu không thương tôi sao?” Hoa Văn bắt đầu điên cuồng nháy mắt.
“Được rồi được rồi.” Tô Vũ Thần vội vàng phất tay ngăn lại, “Anh thắng.”
Loại chấn động này thật sự không phải người bình thường nào cũng có thể chịu đừng được.
“Yeah!” Hoa Văn hoan hô một tiếng quay đầu “chụt” một cái hôn lên má Hàn Phong.
Tô Vũ Thần xoay người quay đầu đi, nhưng lỗ tai vẫn không tránh được bị hãm hại một phen.
Giọng nói trầm thấp của Hàn Phong tiếp tục vang lên, “Còn bên này nữa.”
Sau đó lại là một tiếng “chụt” vang lên.
Tô Vũ Thần cảm thấy dường như mình có thể hiểu được cảm nhận lúc trước của Hoa Văn khi nhìn thấy cậu và Tần Boss ở chung, thật muốn nhét người ở trong nhà không để kích thích tố của bọn họ thoát ra ngoài làm ô nhiễm bộ mặt thành phố có được không? Kỳ lạ, sao mình lại nhớ anh ấy chứ.
Tô Vũ Thần lắc lắc đầu, liền nghe thấy giọng nói Hoa Văn từ phía sau vang lên, “Cậu không về với chúng tôi sao?”
Không thèm quay đầu lại khoát tay áo một cái, Tô Vũ Thần bước nhanh hơn, trong lòng tự nhủ cậu không có ham muốn tự ngược đâu.
Lúc ngồi xe về nhà, tiếng điện thoại di động rung rung đột nhiên vang lên.
Tô Vũ Thần luống cuống tay chân vẻ mặt mong đợi lấy điện thoại di động ra, lúc nhìn thấy tên người gửi tin nhắn trên màn hình, tâm trạng vừa mới sáng sủa đột nhiên bay mất sạch.
Còn tưởng là…
Miễn cưỡng mở tin nhắn ra, là Hoa Văn đang tranh công với cậu, nói rằng Hàn Phong vừa liên hệ cho cậu một nhãn hàng thời trang trong nước, 9h sáng mai đến studio ở vùng ngoại ô chụp ảnh.
Tô Vũ Thần đơn giản trả lời một chữ “Ừ”, ném điện thoại di động sang một bên nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.
Không lâu sau chuông điện thoại di động vang lên lần thứ hai, Tô Vũ Thần không cần nghĩ cũng biết là Hoa Văn trả lời, nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định cầm lấy điện thoại di động.
Quả nhiên là Hoa Văn.
Một chút hứng thú cũng không có đóng tin nhắn, mở Uwewe ra, chỗ người đặc biệt quan tâm vẫn không chút thay đổi, lẽ nào thật sự tức giận rồi sao? Cũng quá nhỏ mọn mà.
Bởi vì hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn, Tô Vũ Thần không chịu nổi nhất chính là người mình để ý lại phớt lờ mình, nhưng cố tình cậu lại không thể hạ mình được.
Suốt đêm không nói chuyện, ngày thứ hai Hoa Văn tự mình tới, cũng không biết có phải tên này đột nhiên có lương tâm hay không.
“Vị kia nhà anh đâu?” Tô Vũ Thần sau khi lên xe liền trêu chọc hỏi: “Mới vừa vào làm việc ngày đầu tiên đã không thấy bóng dáng, cũng thật không chuyên nghiệp mà.”
“Anh ấy có việc phải xử lý, không phải vẫn còn có người ta sao, lúc cậu chưa được Tần tổng nhìn trúng không phải là người ta dốc hết tâm huyết vì cậu sao, bây giờ lại ghét bỏ à?”
Hoa Văn ngây người ở bệnh viện một phen, cũng không biết Tô Vũ Thần và Tần Hoán Sâm đã nhiều ngày không gặp, còn tưởng rằng hai người bọn họ vẫn đang trong tình trạng đưa qua đẩy lại.
“Anh hiểu rõ tên kia chứ, tôi vẫn cảm thấy anh ta không giống như người bình thường.” Tô Vũ Thần thờ ơ chuyển đề tài.
“Tôi yêu anh ấy là đủ rồi.” Hoa Văn hiếm khi khí phách một phen, “Hơn nữa, những người như tôi cũng không có gì để người khác ‘thương nhớ’ đâu.”
Tô Vũ Thần ngẩn người, quả thật người bình thường như bọn họ, cũng không có gì để người khác ‘nhớ thương’.
Vừa định nói, xe đã ngừng lại, Tô Vũ Thần và Hoa Văn, theo sau còn có bốn vệ sĩ, đặc biệt phong cách đi vào.
Chưa kịp bước tới cửa, một người đàn ông anh tuấn đã ra đón.
Tô Vũ Thần nhíu mày, không ngờ lại còn là người quen.