Hoa Văn còn đang cằn nhằn bên cạnh, Tô Vũ Thần lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, vừa không ngừng gật đầu đáp lời Hoa Văn, vừa nhắn tin cho Tần Hoán Sâm.
“Anh nói xem em có mập không QAQ “
Không lâu sau âm thanh ring ring vang lên.
Hoa Văn thính tai nghe thấy tiếng chuông, “Tin nhắn của ai vậy?”
“Tần Hoán Sâm.” Tô Vũ Thần vừa nói vừa hiên ngang đưa điện thoại di động lên, xem tin nhắn một cách chẳng hề kiêng nể.
Hoa Văn bị nghẹn một chút, trong lòng thầm nhủ tên nhóc nhà cậu còn học được cách lấy Boss ra uy hiếp tôi à, cậu cho rằng tôi sẽ sợ sao? Sẽ sợ sao?
“Ừm, vậy cậu từ từ trả lời, tôi cũng không gấp.”
Tô Vũ Thần gật gật đầu, mở tin nhắn ra.
“Không mập.”
Không, không có à? Vậy cũng quá có lệ rồi, không vui.
Tô Vũ Thần ném điện thoại di động sang một bên, bắt đầu xem kịch bản.
“Tại sao không trả lời?” Hoa Văn thấy Tô Vũ Thần bày ra bộ dáng ‘tôi đang tức giận đừng để ý tới tôi’, có chút lo lắng hỏi. Cho dù Boss có tốt với cậu cậu cũng không thể được sủng mà kiêu chứ, tốt xấu gì cũng phải chờ cậu nổi tiếng rồi hẳn đùa giỡn nhân vật lớn.
“Tôi phải chăm chỉ đọc kịch bản.” Tô Vũ Thần cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi là một diễn viên có tố chất có tinh thần cầu tiến, sao có thể vì những chuyện nhỏ nhặt kia mà ảnh hưởng tới sự nghiệp diễn xuất của tôi chứ.”
Hoa Văn thẹn thùng, thời khắc này anh dám khẳng định kỹ năng diễn xuất của Tô Vũ Thần quả thật đã tăng lên, khiến anh cảm thấy thật sự có chuyện như vậy, thật doạ người.
Diễn viên nhà mình chịu nghiêm túc xem kịch bản tất nhiên Hoa Văn sẽ không quấy rầy, sau khi hẹn ngày sẽ tới đón cậu xong liền trở về nhà mình, cái đống lộn xộn Hàn Phong gây ra cho mình còn chưa kịp tính toán với hắn đâu, Hoa Văn siết nắm tay một cái, hừ, đêm nay đè chết hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, một chiếc xe màu đen chạy băng băng trên đường, theo sau là một chiếc MPV xa hoa, chở Tô Vũ Thần một đường thuận lợi đi tới đại học thành phố.
Bộ phim <Hoa Dạng Niên Hoa (*) > kể về câu chuyện giai đoạn những thanh niên từ đại học đến khi đi làm, bởi vì diễn viên lúc trước đột ngột phát bệnh tim phải nằm viện không thể nào tiếp tục đóng phim, thế nên Tô Vũ Thần được thay thế đóng.
(*) Tuổi trẻ tươi đẹp như hoa
Kiếp trước tuy rằng danh tiếng bộ phim này không tốt lắm nhưng doanh thu phòng vé vẫn ở mức cao không hề giảm, khán giả vừa mắng chửi vừa không nhịn được nhét tiền vào túi đạo diễn và nhà đầu tư.
Kiếp trước nam diễn viên chính diễn vai Lạc Tu này cũng nhờ có <Hoa Dạng Niên Hoa> mới đoạt được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, kiếp này nếu vai diễn này đã rơi vào tay cậu, vậy cậu nhất định không để vụt mất giải thưởng.
Tô Vũ Thần chỉnh sửa mái tóc của mình một chút rồi xuống xe, theo sát phía sau là bốn vị vệ sĩ, một bộ tây trang đen thêm kính râm đen, toàn bộ đội hình cực kỳ khí phách. Tất nhiên trước hết phải quên đi hai tên đàn ông ở phía sau chụm lại to nhỏ với nhau không biết sao lại có nhiều đề tài nói mãi không hết như vậy.
Lúc này đạo diễn đang tổ chức quay phân cảnh nam nữ chính ôm nhau trước thư viện, canh gác một đoàn học sinh đến xem náo nhiệt bên ngoài.
Mắt thấy bảy người hùng hùng hổ hổ đi tới, lập tức rước lấy không ít tiếng la hét của học sinh.
“Oa oa oa, nhìn bọn họ kìa nhìn bọn họ kìa, thật đẹp trai mà!” Đây là tiếng hét của một cô nàng hoa si nào đó.
“Người đàn ông mặc đồ thể thao đi phía trước thoạt nhìn hơi nhìn quen mắt nha.” Có thể đây là fan của Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần nghe thấy mấy lời bàn luận này, không nhịn được hất chiếc cằm nhỏ lên, anh đây ra trận phải chói lóa như vậy mới được!
“Bọn họ là tới quay phân cảnh xã hội đen đúng không.” Có cô gái bĩu môi bàn luận: “Khí thế vẫn còn kém một chút.”
Tô Vũ Thần có chút tức giận ưỡn ngực về phía trước, tôi