Đập vào mắt cậu là ánh vàng lấp lánh, thổ hào a thổ hào!
Tô Vũ Thần mặt không đổi sắc cầm đống vàng hình cà rốt trước mặt, cầm trên tay ước lượng một chút, có sức nặng, chắc là vàng mười.
Vung vẩy củ cà rốt, ừm, tốt, cầm thứ này đánh người hẳn là rất có cảm giác.
Tô Vũ Thần chậm rãi bỏ cà rốt vàng vào lại trong hộp quà, vẻ mặt đột nhiên tan vỡ.
Tốt cái rắm á? Ông nội anh lớn lên cùng cà rốt à? Chúng ta đổi thứ khác không được sao? Em cho anh cảm giác em thích cà rốt lúc nào chứ?
Chụp một tấm ảnh đăng lên Uwewe, kèm theo dòng chữ — Mấy đứa giúp anh nghĩ lại xem, anh nói anh thích cà rốt lúc nào vậy?
Vừa đăng vài giây liền refresh, bình luận phía dưới đã vượt quá một nghìn.
Tô Vũ Thần lướt qua những antifan đến bới lông tìm vết, chăm chú tìm kiếm fans của mình.
Nhưng hôm nay rất kỳ lạ, bình luận đầu tiên phía trên nói ‘đây là của Tần Hoán Sâm’, nhóm fans bên dưới đồng loạt đồng ý đây khẳng định là quà Tần Hoán Sâm tặng Tô Vũ Thần, còn nói đại gia đúng là đại gia, ra tay thật hào phóng. Lại có người nói cũng muốn một người đàn ông như vậy, liền nhanh chóng bị fans khác độp lại, Boss đại nhân chỉ thuộc về bé thỏ Tô.
Khoan đã, tầm mắt Tô Vũ Thần dán chặt trên bình luận này, từ lúc nào cậu đã có thêm một cái biệt danh bé thỏ? Cậu trẻ con như vậy à?
Còn có một đường link trong bình luận, Tô Vũ Thần tò mò mở ra xem, là một tiểu thuyết mạng màu xanh nhạt, đường link này dẫn tới một bộ tiểu thuyết tên là <Câu chuyện mới viết về sói xám bự và thỏ trắng nhỏ>. Nhấn vào chương 1 xem, Tô Vũ Thần nhanh chóng đỏ bừng mặt click back.
Trời ạ, cái gì mà sói xám bự và thỏ trắng nhỏ, đây không phải là Tần Hoán Sâm và cậu sao? Hơn nữa miêu tả trong đó còn rất phóng đại và bạo dạn, Tô Vũ Thần tỏ vẻ tạm thời cậu vẫn không có khả năng tiếp nhận.
“Bảo bối đỏ mặt như vậy là đang xem trộm cái gì?”
Giọng nói đầy trêu ghẹo của Tần Hoán Sâm đột nhiên từ cửa truyền đến, Tô Vũ Thần có chút hốt hoảng tắt trình duyệt đi, xoa xoa mặt mình, có chút không được tự nhiên giải thích: “Em chỉ tùy tiện lướt web thôi, đỏ mặt là vì thời tiết quá nóng.”
Trong phòng mở máy điều hòa nhiệt độ ổn định ở 20 độ mà còn thấy nóng sao? Tần Hoán Sâm trêu chọc nhưng cũng không vạch trần lời nói dối rành rành của Tô Vũ Thần.
Chân bước tới phía sau Tô Vũ Thần rồi dừng lại, cúi người xuống vòng lấy Tô Vũ Thần, cánh tay thò vào vạt áo sờ sờ phần bụng của cậu.
Tô Vũ Thần căng cứng người xoay xoay, “Anh đừng sờ lung tung.”
Anh sờ lung tung một cái thì em sẽ không nhịn được suy nghĩ tung tung một trận.
Tần Hoán Sâm đặc biệt nghe lời lấy tay ra, “Đói bụng không?” Lăn qua lăn lại lâu như vậy, sắc trời đã bắt đầu tối.
“Ừm.” Tô Vũ Thần đáp một tiếng, lúc này mới nhớ ra dạ dày mình đã dẹp lép, bữa trưa không ăn, bây giờ cũng đã sắp đến giờ cơm tối.
“Đi ăn cơm.” Tần Hoán Sâm vừa nói vừa đứng lên, vươn tay đến trước mặt Tô Vũ Thần, trong đường nét nhu hòa trên khuôn mặt ẩn chứa ý cười ấm ấp.
Tô Vũ Thần như bị mê hoặc đặt tay lên tay của Tần Hoán Sâm, sau đó bị người ta nắm chặt một cái kéo dậy.
Đi thang máy trực tiếp xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tô Vũ Thần ngồi ở vị trí phó lái, đợi đến khi xe chạy qua trước tòa nhà HY, những nhóm fan kiên định của Giang Nguyên cư nhiên vẫn còn giơ bảng kháng nghị, kêu gọi Tô bạo lực cút khỏi giới showbiz.
“Đừng để ý, chịu được bao nhiêu gièm pha sẽ có được bấy nhiêu vinh quang.” Tần Hoán Sâm nhẹ giọng an ủi Tô Vũ Thần.
Tô Vũ Thần không nhịn được lắc đầu cười cười.
“Cười gì vậy?” Tần Hoán Sâm không rõ.
“Sao em cảm thấy gần đây anh càng ngày càng nói nhiều vậy?” Tô Vũ Thần thoáng nghĩ đến ấn tượng của mình lúc trước đối với Tần Hoán Sâm, chẳng lẽ cậu có năng lực kích thích người khác nói nhiều sao?
Tần Hoán Sâm không nói gì, chuyên tâm lái xe của mình.
“Giận rồi?” Tô Vũ Thần thăm dò hỏi một câu.
Tần Hoán Sâm vẫn không nói gì, vẻ mặt âm trầm nhìn có chút doạ người, thế nhưng ở chung lâu như vậy Tô Vũ Thần đã thăm dò gần như triệt để tính tình Boss đại nhân rồi nên cũng chẳng sợ.
Vươn tay ra chậm rãi dời về phía giữa hai chân Tần Hoán Sâm, ngón tay dịch chuyển một cái, chiếc xe vốn dĩ đang chạy đều đều đột nhiên lắc một cái.
“Đừng nghịch.” Giọng nói Tần Hoán Sâm mang theo chút thẹn quá hóa giận, “Đang lái xe.”
Tô Vũ Thần cười híp mắt thu tay về, mừng rỡ như mèo vừa trộm được thịt, để cậu xem anh làm sao giả vờ thâm trầm.
Tần Hoán Sâm giả vờ không nghe thấy tiếng cười của Tô Vũ Thần, bảo bối, em sẽ nhanh chóng biết được, cọ ra lửa thì phải tự mình ra trận dập lửa.
Hai người mỗi người một ý nghĩ ăn cơm xong, lần này sau khi Tần Hoán Sâm đưa Tô Vũ Thần về nhà cũng không nói thêm yêu cầu đặc biệt gì, đối với loại này Tô Vũ Thần cũng khá yên lòng.
Sáng sớm hôm sau Tô Vũ Thần quần áo chỉnh tề mở cửa, tay khựng lại một cái lập tức đóng cửa.
“Chào Tô thiếu!”
Ngoài cửa vang lên một trận âm thanh chào hỏi mạnh mẽ.
Tô Vũ Thần có chút nghi ngờ không biết có phải mình đã xuyên vào một tay xã hội đen nào không.
Cẩn thận nhìn xuyên qua mắt mèo ra bên ngoài, cũng vừa lúc chạm phải ánh mắt phóng đại của một người, Tô Vũ Thần liền giật mình một cái.
“Tô thiếu, bọn họ đều là do Tần tổng phái tới bảo vệ cậu.” Giọng nói quen thuộc của bốn vệ sĩ từ bên ngoài truyền đến, Tô Vũ Thần cuối cùng cũng yên lòng mở cửa, vì vậy liền ra khỏi chung cư dưới sự hậu thuẫn của một đám đàn ông tây trang đen.
Đợi đến khi ra cửa Tô Vũ Thần mới hiểu được vì cái lông gì Tần Hoán Sâm lại phái tới nhiều người bảo vệ cậu như vậy, ra là đám fan cuồng của Giang Nguyên đã đánh tới. Trên mặt đất trước lầu toàn là trứng gà thức ăn thừa các loại lung tung, nếu không có vệ sĩ ở đây, mấy thứ này đều đã chăm sóc thân người cậu một phen.
Còn có một vài fan cầm banner, nhìn thấy Tô Vũ Thần bước ra liền trăm miệng một lời hô lớn: “Tô Vũ Thần cút khỏi giới showbiz!”
Bên cạnh còn có không ít truyền thông đang chờ, thậm chí Tô Vũ Thần còn thấy một người đang mở phát sóng trực tiếp.
Chỗ ở này của cậu chỉ là khu nhà do công ty bố trí, vì thế hệ thống an ninh cũng không hoàn thiện như vậy, vậy mà lại kéo tới nhiều ký giả và antifan như vậy, nhóm nghệ sĩ trong khu này chắc chắn hận chết cậu.
Tô Vũ Thần vừa ra ngoài trong sự che chở của vệ sĩ lại vừa nghĩ, dưới sự bảo vệ của mấy bức tường này, những phóng viên thích tận dụng thời cơ như bọn họ cũng chỉ có thể ở bên ngoài giương mắt nhìn.
Cho dù sắp vấp phải tình cảnh như kiếp trước, nhưng có một điều không giống, là kiếp này có người bảo vệ cậu.
Phía trước có chiếc Mercedes mở đường, phía sau còn có ba chiếc Mercedes đuổi theo, mà chiếc MPV của Tô Vũ Thần, đã được bảo vệ rất tốt ở giữa.
Loại thế trận oanh động của Tô Vũ Thần khi ra cửa đã nhanh chóng truyền ra trên mạng, trong nhất thời các loại suy đoán về thân thế của cậu cũng bắt đầu liên tục xuất hiện.
Thời điểm này chính là lúc mỗi nhà đang ăn điểm tâm, vì vậy cái tên Tô Vũ Thần bắt đầu càng ngày càng được nhiều người biết đến.
Nhà chính Tô gia cũng đang ăn điểm tâm, Tô Tử Nghiên thích xem bản tin giải trí, Hác Lâm cũng cưng chìu cô ta, vì vậy bọn họ một nhà ba người ngồi trước bàn cơm xem báo giải trí mới đưa tin.
Nhìn thấy thế trận này của Tô Vũ Thần, Hác Lâm liền nhíu mày.
“Anh lén lút cho tiền nó?” Một minh tinh nhỏ bé vẫn chưa có bộ phim nào không thể có tiền mua nhiều chiếc Mercedes lại còn mời những vệ sĩ vừa nhìn đã biết không dễ chọc như vậy.
“Không có.” Lông mày Tô Hằng Nghị cũng nhăn lại, có chút mất kiên nhẫn nói: “Từ sau lần trước thì đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tin tức của nó.”
“Trên mạng đều nói cái tên tạp… Tô Vũ Thần được một người giàu có bao dưỡng.” Tô Tử Nghiên tận dụng cơ hội nói một câu, “Đúng rồi, hình như người giàu có kia còn là đàn ông.”
Chân mày Tô Hằng Nghị càng nhíu sâu hơn, đứa con trai này thật không thể khiến người khác bớt lo, loại chuyện này nếu bị đám bạn bè làm ăn của ông ta biết được thì