Tần Hoán Sâm đi xuống giường, không lâu sau liền giúp Tô Vũ Thần lấy điện thoại di động của cậu đến.
Tô Vũ Thần ngồi ở đầu giường nhìn anh, hơi thắc mắc hỏi: “Sao không đưa cho em?”
Thế nhưng Tần Hoán Sâm cúi đầu nhin hai chữ “phân chó” to to trên màn hình điện thoại di động, trong lòng quả thật cực kỳ xoắn xuýt. Lại nhìn thấy vẻ mặt Tô Vũ Thần càng ngày càng nghi ngờ, liền dứt khoát nhấn nút nghe rồi mở loa ngoài, sau đó giọng nói Thẩm Trạch Lâm liền vang lên.
“Tiểu Thần Thần, lâu như vậy mới bắt máy chẳng lẽ còn chưa rời giường à?”
Vẻ mặt Tô Vũ Thần từ nghi ngờ biến thành hiểu rõ, hóa ra là nam thần nhà cậu, khó trách anh lại không muốn đưa điện thoại cho cậu mà. Hừ, còn mở loa ngoài, người đàn ông nhà cậu thật là bụng dạ hẹp hòi.
“Mới vừa dầy, nam thần anh gọi điện cho tôi có chuyện gì không?”
Mắt thấy vẻ mặt tên quỷ hẹp hòi nào đó càng ngày càng đen, Tô Vũ Thần cảm thấy mình vẫn nên dứt khoát nói chuyện đàng hoàng một chút, tránh kích thích anh.
Còn nam thần gì nữa, thật là, anh đẹp trai anh nhiều tiền anh đối xử tốt với em còn chưa đủ sao? Tần Hoán Sâm nghĩ, dứt khoát đá đá giẫm giẫm thu dọn quần áo bị hai người vứt lung tung trên mặt đất tối hôm qua âm.
Âm thanh của điện thoại này rất tốt, Thẩm Trạch Lâm bên đầu kia rõ ràng thấy tiếng người khác đi lại. Anh ta giơ tay nhìn đồng hồ, sáng sớm tám giờ, hơn nữa vẫn chưa rời giường, không thể nào?
“Tiểu Thần Thần nè, bên cạnh cậu còn có người sao?”
Tô Vũ Thần âm thầm liếc mắt trừng Tần Hoán Sâm một cái, trả lời Thẩm Trạch Lâm: “Ừm, còn có một vật sống đây.”
Còn chưa dứt lời thì tiếng ly nước loảng xoảng rơi xuống đất vang lên cực kỳ chói tai, Tô Vũ Thần oán hận nghiến răng, vật sống này đúng là tràn đầy sức sống mà.
“Vậy vậy, Tiểu Thần Thần à, tôi nhiều chuyện một câu cậu đừng trách, dù sao Tần tổng đối xử với cậu cũng không tệ, cậu không thể làm loạn với người khác đó.”
Lời nói này khiến Tần Hoán Sâm thật hài lòng, động tác trên tay liền nhẹ nhàng hơn. Ừm, người này xem như vẫn có mắt nhìn. Nghĩ nghĩ, trên mặt anh cuối cùng cũng thấp thoáng dáng cười.
Tô Vũ Thần bĩu môi, thật không đành lòng nhìn đạo hạnh thấp kém của anh, “Không có chuyện gì đâu.”
“Cho dù cậu muốn làm loạn với người khác, cũng phải rời khỏi HY trước đã, nếu không để Tần tổng biết lại cho cậu một cái lệnh phong sát thì không xong rồi.”
Lời nói này nghe rất chân thành, nam thần của cậu quả nhiên là người tốt, Tô Vũ Thần vui sướng nghĩ.
Một tiếng “ầm” thật to vang lên, khiến hai người đang nghe điện thoại đều giật mình.
Tô Vũ Thần nổi giận, để điện thoại xuống quát lên: “Tần Hoán Sâm anh không để yên được à?”
Không! Tần Hoán Sâm yên lặng thầm trả lời trong lòng, đóng cửa lại vào nhà bếp nấu cơm, nếu cứ tiếp tục ở lại anh cũng không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì.
Trầm Trạch Lâm đông cứng, người kia trong phòng chính là Tần Hoán Sâm? Vậy không phải lời nói của mình anh ta đều nghe hết rồi sao? Xong đời, nào có ai xúi giục chồng người ta trước mặt vợ cả chứ.
“Người vừa rồi là Tần tổng sao?” Trong giọng nói Thẩm Trạch Lâm còn sót lại tia hi vọng cuối cùng.
“Chính là tên khốn kia!” Tô Vũ Thần không chút khách khí mắng.
“Vậy những lời tôi nói lúc nãy…”
“Không có chuyện gì, anh không cần lo lắng.” Tô Vũ Thần vẻ mặt đau đớn nhe răng nhếch miệng, động tác vừa rồi hơi mạnh, bị động đến vết thương, “Nếu anh ấy dám gây chuyện với anh tôi liền quậy chết anh ấy!”
Giọng nói Tô Vũ Thần đầy vẻ hung ác, nhưng rơi vào tai Trầm Trạch Lâm, aiz, một người đàn ông nói muốn quậy chết một người đàn ông khác thật không có vấn đề sao?
“Đúng rồi, nam thần anh tìm tôi có chuyện gì?” Tô Vũ Thần dịu giọng lại, nhẹ nhàng hỏi.
Trầm Trạch Lâm nổi da gà trả lời, “Tôi xem tin tức thấy cậu đã quay xong bộ phim kia rồi, nên muốn hỏi cậu gần đây có việc gì hay không, đoàn phim của tôi bây giờ có một vai vẫn chưa tìm được người.”
“Tin tức? Nam thần anh có xem tin tức của tôi à?” Bạn fan nhỏ Tô Vũ Thần không kiềm chế được kích động.
Thẩm Trạch Lâm cười khẽ một tiếng, “Cậu chưa mở máy tính à? Đợi lát nữa cậu tự xem đi.”
“Nam thần anh cũng học xấu rồi!” Tô Vũ Thần nhỏ giọng thầm thì một tiếng, bây giờ không nhúc nhích được cũng không thể nào xem được.
“Đoàn phim của nam thân, a! Là 《 Thiên cơ phiến 》 của đạo diễn Vưu sao? Không có việc không có việc, cho dù có việc cũng không có!” Giọng nói Tô Vũ Thần đầy vẻ kích động không thể khống chế.
Đạo diễn Vưu là một trong những nhân vật tiêu biểu của nền điện ảnh Trung Quốc, không chỉ nhiều lần đoạt được các giải thưởng trong ngoài nước, hơn nữa cũng là một trong số ít đạo diễn có danh tiếng và doanh thu phòng vé rất cao, đóng phim của ông ta, chuyện này chẳng khác nào ắt sẽ nổi tiếng.
Thẩm Trạch Lâm lại bị cậu chọc cười, không khỏi trêu chọc hỏi: “Hôm nay có thể đứng lên không?”
“A? Phải hôm nay sao?” Tô Vũ Thần đột nhiên ngồi dậy, thoáng chốc liền kêu rên một trận, thật đau mà.
“Ê ê, tôi chỉ đùa chút thôi, cậu không sao chứ?” Trầm Trạch Lâm cũng không ngờ một câu nói của mình có thể mang đến hiệu quả lớn như vậy.
Tần Hoán Sâm giờ giờ phút phút chú ý cánh cửa vẫn còn chừa ra một khe hở vừa nghe thấy tiếng rên liền chạy vèo vào, vẻ mặt sốt sắng hỏi: “Sao vậy sao vậy?”
Tô Vũ Thần hung hăng trừng anh, “Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Không phải đều tại anh sao? Nếu không đứng dậy được mà bỏ lỡ một bộ phim hay thì làm sao giờ?”
“Không sao cả, chồng của em có tiền, nhất định sẽ bắt ông ta giữ lại một vai! Nếu ôn ta dám không nghe anh sẽ khiến bộ phim này của ông ta không quay được!” Tần Hoán Sâm thề non hẹn biển.
Tô Vũ Thần tức giận lườm anh một cái, nói như vậy thì tính chất của vấn đề cũng thay đổi rồi, cho dù được như ý muốn thì cảm giác cũng đâu giống nhau?
“Cậu đừng gấp, ba ngày sau đến trụ sở đài truyền hình HD là được rồi.” Thẩm Trạch Lâm nghe thấy hai người nói chuyện lập tức kêu lên ở đầu bên kia.
Sau khi Tô Vũ Thần đáp lời rồi hẹn thời gian cụ thể liền tắt máy, định để điện thoại di động sang bên cạnh. Ủa? Danh bạ này bị gì vậy? Phân chó?
Cậu nhíu mày