Nhưng mà không thể dễ dàng tha cho cái tên muộn tao này như vậy được!
Tô Vũ Thần nghĩ nghĩ liền lấy cái băng đô tai mèo ra, cùng với bộ quần áo dùng một lần phối chung với tai mèo, cái kia đuôi kia vẫn còn gắn chặt trên quần áo.
Làm sao để trêu chọc tên kia một phen đây?
Tô Vũ Thần cài băng đô lên đầu, nhếch cái mũi nhỏ trừng lớn mắt bày ra vẻ mặt đáng yêu, tách một cái chụp xong một bức ảnh.
Mở Uwewe ra đăng lên, kèm theo một câu — Hẹn hò không?
Vừa mới đăng lên, bình luận bên dưới đã bắt đầu sôi trào.
“Hẹn hẹn hẹn! Mau lao vào lồng ngực của chị đi!”
“Liếm liếm liếm! Ma ma hỏi em sao lại liếm màn hình máy tính kìa.”
“Phắc, con trai của tôi quả thật đáng yêu đến chết người mà! Con rể à mau tới cho bà xã con ăn no đi! Tần Hoán Sâm “
…
Tô Vũ Thần hài lòng nhìn bình luận nhanh chóng tăng lên, cậu biết rõ bản thân mình là người mà Tần Hoán Sâm đặc biệt quan tâm, chỉ cần một đăng một status thì bên anh sẽ có nhắc nhở.
Mặc vào quần áo mèo con, sau đó liền đến hộp thuốc của mình tìm một viên thuốc ngủ đoạn thời gian trước cậu mất ngủ phải đến bệnh viện khám được, khóe miệng mang theo ý cười bỏ vào trong ly nước, trơ mắt nhìn nó tan dần.
Sau đó Tô Vũ Thần ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon lướt web đợi Tần Hoán Sâm trở về.
Lúc này Tần Hoán Sâm đang nghe điện thoại của Phong Hải, nghe hắn ta lên án người yêu của anh ở đầu kia điện thoại, thỉnh thoảng qua loa đáp lại một tiếng.
Đột nhiên điện thoại di động vang lên âm thanh quen thuộc, Tần Hoán Sâm lập tức tỉnh người, mở Uwewe ra vô cùng mong chờ xem người yêu của mình đăng status gì.
Một tấm hình lỗ tai mèo? Ủa? Hoa văn này, không phải là quần áo anh đã vất vả sưu tầm sao? Quả nhiên bảo bối rất thích mà, nhìn một cái, đây không phải là gấp gáp mặc vào sao.
Trong lòng âm thầm tặng cho khả năng dự đoán trước của mình một like, Tần Hoán Sâm chuyển mắt lên dòng chữ.
Hẹn hò không?
Anh vụt đứng lên, về nhà hẹn hò thôi!
Tần Hoán Sâm tắt điện thoại, dùng tốc độ trước giờ chưa từng có chạy như bay về nhà, có bảo bối ở đây, nơi này đã thật sự chính là nhà của anh.
Tô Vũ Thần từng giây từng phút chú ý động tĩnh vừa nghe thấy tiếng mở cửa liền nháy mắt chạy đến, ngay khi cửa mở ra, cậu liền khom người dùng giọng điệu trầm thấp quyến rũ nói một câu: “Hoan nghênh chủ nhân về nhà ~ “
Ầm một cái, tất cả khí huyết của Tần Hoán Sâm đều tập trung vào bụng dưới, giơ tay định ôm người vào lòng để bảo bối giúp anh dập lửa.
Nào ngời Tô Vũ Thần lùi về phía sau vài bước tránh lồng ngực của anh, lúc xoay người lại còn nhẹ nhàng cắn môi một cái, cười duyên một tiếng mang ly nước đến.
“Mời chủ nhân uống nước ~ “
Yết hầu Tần Hoán Sâm lên xuống hai lần, chính anh còn đang thấy lưỡi khô, ly nước này quả thật rất đúng lúc rồi.
Vươn tay nhận lấy ly nước uống cạn một hơi, sau khi vứt lên tấm thảm trên mặt đất liền duỗi tay kéo tên tiểu yêu tinh thích quyến rũ người khác vào trong lòng.
“Bây giờ chủ nhân muốn ăn – em.” Trong giọng nói trầm thấp của Tần Hoán Sâm vẫn mang theo cảm giác khàn khàn, rõ ràng là đã động tình rồi.
Tô Vũ Thần lén lút đảo mắt, kêu anh chẳng qua là để đùa giỡn anh một chút thôi, chẳng lẽ định chơi thật à?
Sau khi kéo người vào phòng ngủ, Tần Hoán Sâm vừa chạm vào rap giường liền cảm thấy mí mắt nặng trĩu, đầu óc mơ màng, nhớ đến ly nước lúc nãy mình vừa uống, tên nhóc nhà anh đúng là một con mèo nhỏ nghịch ngợm mà.
“Hôn mê chưa?” Tô Vũ Thần đẩy cánh tay Tần Hoán Sâm đang nắm chặt tay cậu ra, đứng chống nạnh bên cạnh giường cười ha hả, “Ngốc rồi à?”
Tần Hoán Sâm muốn cười khổ một tiếng nhưng ngay cả một động tác nhỏ cũng không làm được.
“Cho đáng đời anh dám chuẩn bị cho tôi mấy thứ đồ chơi này!” Tô Vũ Thần vừa nói vừa lôi ra một cái rương lớn cậu đã đặt dưới giường trước đó, tất cả trong đó đều là thứ cậu tìm ra được lúc chuẩn bị gọi điện cho Tần Hoán Sâm.
“Hôm nay tôi sẽ cho anh trải nghiệm trước một phen.”
Tô Vũ Thần vừa nói vừa lột quần áo trên người Tần Hoán Sâm xuống, lúc ánh mắt đảo qua tiểu Tần Hoán Sâm đang có phản ứng, cậu hơi đỏ mặt mắng khốn nạn, lúc nãy chỉ vừa mới mặc một bộ quần áo mèo con đã khiến anh kích động thành bộ dạng này.
Tần Hoán Sâm nhắm mắt lại mặc kệ cậu ở trên người anh muốn làm gì thì làm, bảo bối thật sự quá xấu xa rồi, lại còn không cho anh ngủ mà hành hạ anh như vậy, có biết cái tay nhỏ bé này trêu chọc khắp nơi trên người anh mới là chuyện dằn vặt người ta nhất hay không đây.
Tô Vũ Thần không ngại vất vả đổi từng bộ quần áo cho anh, sau đó tách tách tách chụp lại bằng chứng, lăn qua lăn lại đến cuối cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng đỏ bừng mà trên người cũng đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Lại nói lúc cậu ngồi bên giường định nghỉ ngơi một lát, Tần Hoán Sâm vẫn đang nhắm mắt đột nhiên lên tiếng.
“Bảo bối hài lòng chưa?”
Tô Vũ Thần sợ đến mức nhảy vọt lên, nhưng bị Tần Hoán Sâm nhanh tay lẹ mắt nắm cái đuôi sau lưng cậu kéo về.
Không xong rồi! Chỉ lo mãi chơi mà quên thay bộ quần áo mèo con trên người. Hơn nữa, thể chất của người này cũng quá tốt rồi, cư nhiên vượt qua tác dụng của thuốc nhanh như vậy.
Tiêu rồi! Mình gặp xui rồi!
Đây là suy nghĩ sau cùng của Tô Vũ Thần, lúc bị Tần Hoán Sâm đặt dưới thân cậu còn lo lắng không quên nói thêm một câu: “Ngày mốt phải đến World Studio quay phim, nhẹ, nhẹ một chút.”
Lúc nói xong câu cuối cùng mặt của cậu lại càng đỏ hơn.
“A, ” Tần Hoán Sâm cười khẽ một tiếng, “Dù gì cũng phải lấy hết mấy bộ quần áo lúc nãy mặc cho em một lần mới được!”
Nhiều như vậy? Tô Vũ Thần trừng mắt vừa định phản bác thì thoáng chốc đã bị người ta chặn lấy bờ môi.
Kết quả rốt cuộc anh cũng không thể mặc hết tất cả quần áo cho cậu, bởi vì lúc đổi sang bộ thứ tư thì Tô Vũ Thần cũng đã ngất đi rồi.
Ngày hôm sau tỉnh lại lúc cả người đau đớn mệt mỏi thì Tô