Sau một tuần dưỡng bệnh, lúc chân của Ngô Du Du đã gần như khỏi hẳn thì lại vừa đến đúng dịp nghỉ cuối tháng của tháng 11.
Hôm tối thứ Sáu, Ngô Du Du cầm chiếc áo khoác của Thẩm Đàm, ngồi thừ người trên giường ký túc băn khoăn.
Tuy đã giặt sạch nhưng có khi người ta chẳng dám mặc nữa đâu… Cho dù người ta dám thì chính Ngô Du Du cũng chẳng có gan, xấu hổ quá…
Xem chừng hiểu được tâm sự của cô bạn, Mai Hâm đề nghị: “Hay cậu mua cho ông ấy một cái mới đi.”
“Ừ, chắc phải vậy.” Ngô Du Du gật đầu, cho dù mua một cái mới rồi đem trả thì vẫn xấu hổ nhưng đây là cách duy nhất rồi.
“Vậy cậu tính làm gì với cái áo này?” Quan Doanh luôn là người biết cách đặt vấn đề, “Vứt đi hả?”
“Hừm… vứt đi thì không hay lắm.” Dù sao cũng là đồ của người ta nhưng giữ lại càng không ổn, nếu để ông nội thấy Ngô Du Du cầm áo con trai về nhà thì không bị đánh mới lạ.
Văn Thù gãi đầu: “Trời ạ, đạo lí đối nhân xử thế thật rắc rối, nếu là tớ thì tớ sẽ đi hỏi thẳng cậu ta xem muốn vứt đi hay làm sao, chốt lại một câu cho dễ hành sự.”
Dương Khiết khô lời rồi: “Chắc chỉ có cậu mới làm vậy được,” sau đó quay sang nói với Ngô Du Du, “hay cậu cứ để lại ký túc xá đi, để mấy bữa chắc chẳng bị ai thấy đâu, đợi ít lâu sau, chuyện qua đi, cậu mua cho ông ấy một cái mới còn cái này thì đem quyên góp cho nhà tình thương.”
“Đành làm vậy vậy…” Ngô Du Du thở dài, sao gần đây toàn chuyện rắc rối.
Chủ nhật đến, Ngô Du Du và Mai Hâm bước ra từ cửa hàng đồ thể thao N ở trong nội thành.
“Quần áo của Thẩm đại thần quý giá quá…” Mai Hâm nhìn cái túi giấy Ngô Du Du đang cầm than thở, “Cậu đúng là lần đổ máu thứ hai mà.”
“…” So sánh đúng lắm.
Ngô Du Du nhìn vào ví tiền, đã tiêu sạch tiền tiêu vặt của tận mấy tháng vì nó, quả là quý giá…
“Đi nào! Tớ mời cậu đi uống!” Mai Hâm sảng khoái vỗ vai bạn. Hai đứa dắt tay nhau vào một quán trà sữa.
Ngô Du Du đang quay mặt lại nói chuyện với Mai Hâm bỗng liếc thấy một bóng người quen ở bên kia đường, vội kéo Mai Hâm hỏi: “Ôi! Cậu mau nhìn xem kìa, đó có phải là Tiểu Bạch không?”
“Ở đâu đâu?” Mai Hâm ngoảnh đầu lại nhìn theo hướng Ngô Du Du chỉ, “Chà! Đúng thế..”
Chục phút sau, ba người cùng ngồi trong một quán Starbucks gần đó, Mai Hâm đang khuấy cốc Frappuccino thì thốt lên ngạc nhiên: “Nghĩa là ông đã đi phỏng vấn chọn ca sĩ? Và đã vượt qua rồi hả?”
Bạch Tân ngồi đối diện uống một hớp nước rồi gật đầu: “Ừ, tôi cũng không ngờ.”
Ngô Du Du chống cằm, băn khoăn quan sát vẻ mặt u sầu của cậu ta: “Vậy nếu cậu nhận lời thì họ đồng ý chờ đến khi cậu tốt nghiệp à?”
Tiểu Bạch nhìn sang Ngô Du Du rồi lắc đầu, mặt mày ủ dột: “Họ bảo về suy nghĩ kỹ rồi cho họ một câu trả lời thuyết phục, tháng Ba sang năm đã phải ra bài hát đơn đầu tay rồi.”
Cũng phải, người muốn nổi tiếng nhiều lắm, tài thì ở đâu chẳng có, cơ hội này thiếu gì người muốn. Nhưng bảo một học sinh trung học phải ra quyết định với tương lai của mình chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thì quả thực quá khó khăn.
“Người nhà ông biết chưa?” Mai Hâm hỏi.
“Mọi người chưa biết.” Tiểu Bạch bỏ cốc cà phê xuống rồi thở dài, “Tôi chẳng biết phải nói với họ thế nào, mọi người nhất định sẽ hỏi xem tôi có suy nghĩ gì nhưng giờ đến tôi cũng chẳng biết trong lòng mình đang nghĩ gì nữa.”
Cậu ta ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt một mí bỗng thật buồn: “Tôi cảm thấy trong lòng mình luôn ấp ủ giấc mộng làm ca sĩ nhưng đến lúc có người nói nó có thể thành hiện thực thì tôi lại lúng túng không biết làm gì. Tôi phải bỏ học sao? Nếu bỏ học, sau này thất bại thì thế nào. Nhưng nếu không bỏ học thì làm sao mới cân bằng được giữa việc học và đi hát.”
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, Tiểu Bạch dường như đã trưởng thành lên không ít, đã không còn giống như hồi đi thi hát, là thằng nhóc lớn tướng lúc nào cũng nói “tôi muốn làm ca sĩ” hay “chỉ cần nỗ lực nhất định có thể thành công” nữa.
Có không ít người trẻ
đương thời muốn làm ca sĩ, cảm thấy mình thích nhạc, yêu nhạc thì nên chiến đấu vì giấc mơ. Dường như khi hô câu khẩu hiệu này, tuổi trẻ đang rực cháy, linh hồn được thăng hoa.
Nhưng nếu hỏi người đó xem quân nhạc đánh nhịp gì, bài hát này dùng khóa nhạc nào, biết bao nhiêu về nhạc lý, thì có mấy ai nói được. Cái giấc mơ mà họ gọi đó chỉ đơn giản là điểm cuối huy hoàng còn hành trình đến đó trong đầu họ chỉ có hai chữ “nỗ lực”.
Chỉ đơn thuần là một cơn mộng tưởng, chẳng bao giờ nghiêm túc thực hiện.
“Ít nhất cậu đã suy xét.” Ngô Du Du hạ tay xuống, nói nghiêm túc, “Cho dù kết quả về sau thế nào, trải qua chuyện này, cậu cũng đã học được rất nhiều điều giá trị rồi.”
Tiểu Bạch quay lại nhìn Ngô Du Du, cười ấm áp, gật đầu thật mạnh: “Ừ!”
Ba người cùng nhau về tới trường, Ngô Du Du nhờ Tiểu Bạch đưa áo khoác cho Thẩm Đàm, không quên cảm ơn. Tiểu Bạch cầm áo khoác, chẳng hiểu nghĩ gì mà mặt đỏ bừng, quay lưng chạy mất.
“Ông ấy chạy nhanh vậy làm gì nhỉ, vẫn chưa nói xong cơ mà.” Mai Hâm tò mò nhìn theo bóng lưng đối phương, mở miệng trêu Ngô Du Du.
Ngô Du Du giật mình: “Không phải cậu ta đoán ra gì rồi chứ… Không đời nào, sao bọn con trai lại biết cái này được.”
Nhưng mà quả thực Tiểu Bạch đúng là biết cái này, đám con trai ở trong ký túc, cho dù trong sáng thế nào, chỉ cần mấy tháng là đều thành bậc lão làng hiểu rộng biết nhiều hết.
Cậu ta ném cái túi giấy trong tay vào lòng Thẩm Đàm đang sắp xếp quần áo chuẩn bị lên lớp.
“Này, Ngô Du Du nhờ đưa cho ông đấy.”
Thẩm Đàm cúi đầu xuống nhìn, tay bắt lấy: “Cám ơn.”
“Chao ôi!” Tào Chính Vũ hớn hở trêu, “Ông nói cám ơn với Tiểu Bạch làm gì chứ, ông phải nói với Ngô Du Du nhà người ta ấy.”
“Đại Tào, ông rảnh lắm phải không?” Lương Tề Sơn chống người lên tủ quần aaso cười tủm tỉm, “Người ta là anh hùng cứu mỹ nhân đấy, giờ mỹ nhân báo đáp, Kinh Thi gọi đó là gì ấy nhỉ…?”
Âm cuối Lương Tề Sơn đánh đai rất dài, Tào Chính Vũ lập tức tiếp lời: “Phải đâu báo đáp ai ơi, để mà giao hảo đời đời cùng nhau!”
“Ha ha ha ha ha…” Cả phòng bật cười ầm ầm.
Nhân vật trung tâm là Thẩm Đàm lại chẳng hề xấu hổ lấy một chút, cậu ta thản nhiên lấy chiếc áo trong túi giấy ra cắt tem mác, ướm thử lên người. Trước sự trêu chọc của mọi người, cậu ta quay sang nhìn Lương Tề Sơn cười bằng mắt, miệng lại thốt ra một câu đáng sợ: “Ông nói năng thế này, Tần Phương có biết không?”
“Mợ!” Lương Tề Sơn đỏ bừng mặt.
“Vãi! Lão đại thầm mến bí thư lớp hả?” Tào Chính Vũ hét ầm lên.
“Không phải chứ…” Bạch Tân cũng giật mình, thế quái nào mà cậu ta chẳng nhìn ra chút gì.
“Ông ông ông… ông đừng có nói bậy!” Lương Tề Sơn nhảy dựng lên, phẫn nộ chỉ vào Thẩm Đàm, “Tôi nói năng thế nào liên quan gì đến bạn ấy! Đừng có nói bừa!”
“Ồ, vậy hả…”
” Ồ vậy hả là cái ý quái gì thế! Ông đây nói thật mà! Ai thích bạn ấy chứ!” Lương Tề Sơn nóng nảy.
“Tôi có nói ông thích người ta đâu.” Thẩm Đàm nhún vai ra vẻ vô tội, “Ông kích động thế làm gì.”
“!!!” Lũ con trai khác lăn ra cười sặc sụa.
Lương Tề Sơn lập tức khô lời, hức hức hức tức chết mất thôi!!!
Chú thích:
*Quân nhạc: là nhạc sử dụng trong nghi thức quân đội, nghi lễ Nhà nước và đón tiếp khách nước ngoài, nghi thức quốc gia trong mít tinh, lễ kỷ niệm, trao tặng. Ở Việt Nam mình thường là các bài như Tiến bước dưới quân kỳ, Bác vẫn cùng chúng cháu hành quân, 19/8,…