Cơm trưa vẫn tự nấu giống hôm qua, sau khi ăn xong món sủi cảo tự gói, học sinh lớp 12-1 rủ nhau tụ tập dưới bóng râm trên bãi cỏ đã có vài lớp khác ngồi sẵn.
Thầy Mai Hiểm Phong phủi phủi tay, nhàn nhã nằm ngửa một bên, sụp mũ che mặt cho đỡ nắng, chân bắt chữ ngũ, mặc kệ cho lũ học sinh ồn ào.
Thầy phụ trách mặc đồ thể dục màu trắng toàn thân, đội mũ lưỡi trai cũng màu trắng từ xa chạy tới.
“Các em là học sinh lớp nào? Chủ nhiệm lớp đâu?”
“Trung học M, lớp 12-1 ạ, thầy chủ nhiệm đang ở đằng kia.” Lương Tề Sơn bị mọi người đẩy ra đáp.
Thầy phụ trách gật đầu, lấy sổ tay ra rồi nói: “Lát nữa chọn ra mười bạn nam và mười bạn nữ để thi đấu giữa các lớp.”
Thầy thông báo xong định đi ngay nhưng Lương Tề Sơn lại có ý kiến, tỏ vẻ khó xử: “Chuyện ấy… Thưa thầy, lớp em chỉ có sáu bạn nữ…”
“…” Thầy phụ trách ngạc nhiên nhìn đám học trò, học sinh nam áp đảo hoàn toàn, trong cả đám chỉ có lác đác vài bóng dáng mảnh mai.
Đúng là chỉ có sáu em thật! Trời ạ, đây là lớp hòa thượng à?! Vẻ mặt thầy phụ trách rất đặc sắc, sau cùng thầy đành nói: “Vậy sáu em ấy đi cả, chọn lấy vài em làm nhiệm vụ thứ hai.”
Cả đám hòa thượng tuân theo mệnh lệnh bắt đầu lựa chọn người.
Bốn bạn nữ Lương Tề Sơn tương đối quen biết anh dũng hy sinh: Ngô Du Du, Dương Khiết, Tần Phương và cả Văn Thù. Ban đầu vốn định chọn Mai Hâm thi lần hai nhưng thấy cậu ta nhỏ người, trong khi Văn Thù trông lại khỏe mạnh nên mới chọn người sau.
Sau đó, Lương Tề Sơn phải cảm thấy thật may mắn vì đã chọn Văn Thù, bạn nữ này đúng là đặc biệt!
Trò thứ nhất là hai người ba chân, năm nam và năm nữ cột chân vào nhau di chuyển 50 mét, một trò chơi cũ rích nhưng đối với học sinh trung học đang tuổi lớn thì trò này có hơi thân mật quá.
Có mấy chủ nhiệm lớp bắt đầu lên tiếng phản đối. Lương Tề Sơn thấy thế cũng không dám tự quyết, bèn chạy đi xin ý kiến của thầy Mai Hiểm Phong. Thầy Mai kéo một góc mũ lên, ngáp một cái thật dài rồi bảo: “Tuổi này không chơi, còn định đợi lúc nào? Nhanh đi đi, đừng có dài dòng phí lời.” Nói xong liền xua tay đuổi bọn học trò đi, ra bộ còn làm phiền thầy ngủ nữa thì chết với thầy.
Được một câu của thầy, tất cả lũ con trai lập tức reo hò ầm ĩ. Rời khỏi trường lớp, được thả tự do một ngày, mọi người dần dần không còn quy củ như lúc ở trường, hơn nữa ở bên ngoài trường, thầy Mai Hiểm Phong cũng chẳng muốn quản lũ học sinh chặt quá, thế là tụi con trai càng được đà lấn tới. Cả đám nghịch ngợm dám mang cả thầy ra đùa.
“Thầy oách lắm!”
“Thầy Mai là nam tử hán chân chính!”
Đám học sinh cùng khối lũ lượt rời khỏi bãi cỏ, thầy Mai Hiểm Phong kéo mũ lưỡi trai ra, nhìn theo bóng lưng lũ học trò nhí nhố, không khỏi nở nụ cười: “Mấy thằng nhóc này…” Thầy duỗi thẳng cái sống lưng lười nhác rồi lại nằm xuống, thở dài một câu: “Tuổi trẻ ơi tuổi trẻ…”
Nắng mùa thu trong xanh, ánh mặt trời đổ xuống từng ngọn cỏ trên đường đua và cả những tốp nam thanh nữ tú trẻ trung rực rỡ, khúc khích nói cười.
Mỗi lớp cử ra mười người, hai bên trái phải của Ngô Du Du tình cờ chính là Thẩm Đàm và Lục Hạo Thiên.
Lúc Thẩm Đàm khom lưng ngồi xổm xuống cột chân hai người, Ngô Du Du không thể ngăn nổi nhịp tim của mình đập bùm bùm. Người con trai mặc áo phông trắng, quần thể dục màu đen, mái tóc trơn bóng, sạch sẽ, đen tuyền.
“Được rồi.” Thẩm Đàm buộc xong thì đứng dậy. Cậu ta cao hơn Ngô Du Du một cái đầu, khi nói chuyện phải cúi xuống, thấy Ngô Du Du đang cúi đầu nhìn chằm chằm đôi giầy mất tập trung.
“Bạn Ngô Du Du ơi?” Cậu ta bắt buộc phải gọi to hơn.
“Gì?” Ngô Du Du giật mình ngẩng đầu lên.
Người con gái ngạc nhiên ngẩng đầu lên dưới ánh mặt trời, khuôn mặt thuần khiết, trắng nõn, người con trai đứng bên cạnh đang cúi đầu, ngắm nhìn trọn vẹn từng biểu cảm của người con gái. Đôi mắt Thẩm Đàm phảng phất nét cười: “Vừa rồi lớp trưởng nói, lát nữa hô số lẻ, người trước trái người sau phải, hô số chẵn người trước phải người sau trái.”
“Ồ, ừ.” Ngô Du Du lập tức gật đầu. Sợ chết mất, háo sắc đến thất cả thần, nhất định là bị Mai Hâm truyền nhiễm rồi!
“Á!” Chân phải bị đau, Ngô Du Du kêu lên, nhìn xuống thấy Lục Hạo Thiên đang dùng lực siết dây.
“Bạn Lục ơi, chặt vừa
thôi, hơi đau đấy.” Ngô Du Du khẽ trách.
“Chặt một tẹo, không tí nữa đi lại là bị tuột mất đấy.” Lục Hạo Thiên thản nhiên đứng dậy, hài lòng gật đầu với kiệt tác của bản thân.
Văn Thù đứng bên phải Lục Hạo Thiên cũng trách theo: “Chặt thế này, lát nữa cậu nhấc chân lên tớ khỏi cần tốn sức luôn…”
Lục Hạo Thiên không hiểu ý, còn gật đầu tán thành: “Vậy tốt quá, nếu chân mỗi người đi một hướng thì phiền lắm.”
Ngô Du Du: …
Văn Thù: …
Thẩm Đàm đứng ngoài cùng bên trái, Lương Tề Sơn đứng ngoài cùng bên phải. Cuộc đua bắt đầu. Ngô Du Du nhớ trình tự của mình là phải trái phải trái. Trò chơi hai người ba chân này cái khó nhất là bước đi không đều, may có Lý Văn Hào đứng giữa giọng rất khỏe nên nhịp đi của mọi người đều nhau.
Trên đường đua, lớp 1 đang dẫn đầu bỏ xa các lớp khác, bỗng nhiên, Dương Khiết đứng cạnh Lý Văn Hào bị lảo đảo do người bên cạnh bước quá nhanh, theo phản xạ lùi chân trái lại để chống, kéo theo cả mười người cùng nhau ngã. Ngô Du Du cũng nghiêng ngả, được Thẩm Đàm nhanh tay đỡ thắt lưng.
“Cẩn thận!”
“Cám ơn!” Ngô Du Du cảm thấy sau lưng có hơi ấm, mặt đỏ lên.
Lý Văn Hào vốn tưởng mình sắp ngã sấp mặt rồi thì không ngờ lại được một bàn tay xốc mạnh lên. Cậu ta quay đầu lại nhìn, Văn Thù đứng bên trái chỉ mất thăng bằng chút xíu lúc đầu sau đó nhanh chóng đứng vững, hai bên trái phải, mỗi bên giữ chặt một tên con trai. Tư thế của bạn ấy giống như đang cắp nách hai cái bao tải to.
“Đứng vững! Tiếp tục nào!” Văn Thù hô to.
Lý Văn Hào giật bắn mình, vội quay người đỡ Dương Khiết dậy, đội hình lớp chỉ bị rối một chút rồi lại một lần nữa tiếp tục cuộc đua.
Lớp 1 dành ngôi đầu đúng như dự liệu, nhanh hơn lớp về nhì năm giây.
Lý Văn Hào nhận cúp xong xuống vỗ vai Văn Thù: “Nữ hiệp!”
Văn Thù sảng khoái vỗ trả lại: “Cố lên!”
Lý Văn Hào bị Văn Thù đập suýt hộc máu, bà cô này tay khỏe khủng khiếp!
Hoạt động thứ hai là bắn cung, được các bạn nam nhiệt liệt hưởng ứng. Trò chơi chỉ mới thấy trên tivi, ai cũng thấy hứng thú.
Trước khi bắt đầu thi, mỗi người được bắn thử trước hai lượt.
Tay trái Ngô Du Du cầm cung, tay phải kéo dây, kéo được một nửa tay đã run lên, mắm môi mắm lợi mới kéo cho căng hết cỡ được, trông cũng ra dáng lắm.
Mũi tên bay đi rồi rơi ngay xuống dưới chân Ngô Du Du.
Lục Hạo Thiên im lặng quan sát Ngô Du Du thực hiện rồi tiến lại gần, chỉ vào tay trái của Ngô Du Du bảo: “Lúc tay phải thả dây, tay trái không được rung, khẩu pháo không có bệ pháo thì đạn biết bay đi đâu?”
Ngô Du Du gật đầu, đến lần thử thứ hai, quả nhiên tên đã bay đi được, tuy không xa lắm nhưng đó là do Ngô Du Du kéo dây chưa đủ căng.
“Cám ơn!” Ngô Du Du đưa cung tên cho Lục Hạo Thiên thử.
“Ừ.” Cậu ta lạnh nhạt gật một cái rồi bắt đầu nâng tay bắn thử, tay trái giữ cung, tay phải kéo dây cung căng đét, lưng thẳng, mắt phượng nhìn chăm chú về phía bia ngắm, khuôn mặt anh tuấn, dáng đứng vững chãi.
Mai Hâm đang đứng bên cạnh táy máy nghịch cung tên thấy vậy háo sắc bảo: “Con trai bắn cung thật là đẹp.”
Chỉ nghe “Vèo” một tiếng, mũi tên bay đi, chính giữa hồng tâm!
“Trời ơi!” Mai Hâm lập tức chuyển từ trạng thái háo sắc sang mở to hai mắt, kêu lên khe khẽ.
Thế mà trúng chính giữa hồng tâm luôn?!
Mọi người xung quanh cũng được một phen giật mình, cái tên này từng tập bắn cung rồi à!