Dịch: Phong Bụi
Chiến tranh lạnh, chiến tranh lanh, sắp bùng nổ.Ánh mặt trời trong quán cà phê nhạt dần, khách từ ba người tăng lên bốn, vẫn là một bàn.
Đồ Lạc Văn gọi một ly capuchino, dùng thìa múc lớp bọt mỏng phủ trên cà phê, nói: “Tôi biết tại sao quán cà phê này làm ăn lại kém đến vậy rồi.”
Cao Cần nói: “Là do tôi đã bao cả quán.”
Đồ Lạc Văn kinh ngạc hỏi: “Thật hay đùa đấy? Chọn một khách sạn không phải rẻ hơn sao?”
Cao Cần nói: “Bỏ thêm 100 tệ thôi.”
“Oa… Cảm ơn anh đã nói tôi biết về ưu đãi này.” Ánh mắ Đồ Lạc Văn thản nhiên quét một vòng qua mặt của Thẩm Thận Nguyên và La Thiếu Thần, xoa xoa tay nói: “Thế nào? Có người định xin lỗi vì cú đấm ngày hôm qua sao?”
“Cú đấm ngày hôm qua?” Cao Cần hứng thú nhướn mày nói: “Nghe có vẻ là một chuyện thú vị đây.”
Đồ Lạc Văn nói: “Đúng vậy, nếu như đối phương chịu nói xin lỗi thì happyending rồi.”
La Thiếu Thần nói: “Anh nắm chắc bao nhiêu % bảo đảm cậu ấy không chịu bất cứ thương tổn nào?”
Đồ Lạc Văn nói: “Bóc vỏ trứng xước tay cũng là thương tổn, phạm vi cậu đưa ra rộng quá.”
Cao Cần nhìn nhìn ngón tay, tán đồng gật đầu: “Đúng là thương tổn rất lớn.”
La Thiếu Thần ung dung nói: “Cho anh 3 giây để điều chỉnh thái độ.”
Đồ Lạc Văn thu lại vẻ cượt nhả nói: “Trên người cậu ta sẽ có hệ thống định vị vệ tinh, đảm bảo cậu ta sẽ không biến mất trước mắt tôi. Cũng có hệ thống cảnh báo, chỉ cần cậu ta ấn vào nút cảnh báo, tôi sẽ mang theo súng tiểu liên tiến vào cứu, áo chống đạn để cho cậu ta mặc.”
La Thiếu Thần quay đầu nhìn Thẩm Thận Nguyên nói: “Chỉ có 50% khả năng, đừng đi.”
Đồ Lạc Văn kinh ngạc xoè tay hỏi: “Thế mà vẫn chưa đủ thành ý sao?”
Cao Cần ăn bánh kem nói: “Quá đủ thành ý rồi, bất cứ người nào có đầu óc đều sẽ không để người mình yêu đâm đầu vào trong nguy hiểm.”
Đồ Lạc Văn nói: “Tôi chỉ nói về tình huống xấu nhất, khi Lỗ Thuỵ Dương đi đến bước này, hắn không sai biệt lắm đã sắp đi đời rồi, tức là chúng ta đã thành công, cho nên, hẳn sẽ không xuất hiện tình huống như thế.”
Cao Cần nói: “Quá gượng gạo. Ngoại trừ an toàn của bản thân ra, còn có danh dự. Lúc trước cậu ta đã rơi vào sóng gió buôn ma tuý, nếu như sau khi ký hợp đồng với LB, Lỗ Thuỵ Dương lại xảy ra chuyện, danh dự và sự nghiệp của cậu ta liền bị huỷ hoại hoàn toàn.”
Đồ Lạc Văn nói: “Phía cảnh sát sẽ trả lại trong sạch cho cậu ấy.”
Cao Cần nói: “Lúc trước anh có rất nhiều cơ hội thể hiện.”
Đồ Lạc Văn lộ vẻ mặt nuối tiếc: “Xin lỗi, tôi đã bỏ lỡ rồi, lần tới sẽ không đâu.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Cần tôi làm gì?”
Đồ Lạc Văn nhìn Cao Cần và La Thiếu Thần nói: “Thu thập tin tức với điều kiện là đảm bảo an toàn của bản thân.”
Thẩm Thận Nguyên đột ngột đứng lên nói: “Chúng ta nói chuyện riêng đi.”
“Đương nhiên được.” Đồ Lạc Văn vừa nhếch khoé môi, khoé mắt liền liếc thấy biểu cảm của La Thiếu Thần, nụ cười lập tức méo đi: “Nếu như hai vị không ngại.”
Thẩm Thận Nguyên len lén nhìn La Thiếu Thần.
La Thiếu Thần chẳng nói gì.
Thẩm Thận Nguyên và Đồ Lạc Văn thăm dò đi ra ngoài hai bước, thấy không ai ngăn cản mới thở phào, đi một mạch đến góc khác của quán cà phê.
Đồ Lạc Văn sợ cuộc đối thoại của hai người bị cưỡng chế ngắt quãng, tranh thủ thời gian nói: “Không ngờ cậu lại đứng về phía tôi, tôi cảm thấy cực kỳ vui mừng, cảm ơn.”
Thẩm Thận Nguyên đưa tay ra, bắt tay với anh ta: “Tôi tin tưởng nếu như không phải đã đến mức bất đắc dĩ thì anh sẽ không đến tìm chúng tôi.”
Đồ Lạc Văn ngây ra, tay nắm tay cậu khẽ ra sức, một lúc lâu mới buông ra: “Lỗ Thuỵ Dương dùng rất nhiều lực lượng đè vụ án này xuống, nếu như không phải La Định Âu cũng sử dụng quan hệ, tôi căn bản không có cơ hội đến đây.”
Thẩm Thận Nguyên ngạc nhiên hỏi: “Là La lão tiên sinh bảo anh đến?”
“Không phải vậy. Ông ta ủng hô tôi, nhưng không tham sự vào hành động cụ thể. Áp lực của tôi rất lớn, nếu như không thể thu thập được chứng cứ Lỗ Thuỵ Dương khả nghi trong thời gian ngắn, thì cũng tức là vụ án sẽ kết thúc tại đây. Cần phải biết, một khi kết thúc vụ án, muốn lật lại án khó hơn lên trời. Lỗ Thuỵ Dương sẽ càng không kiêng kỵ gì, chúng ta sẽ rơi vào vị thế càng bị động hơn.”
Thẩm Thận Nguyên nghe anh ta nói nghiêm trọng như vậy, cũng căng thẳng theo: “Chẳng may tôi không tìm được chứng cứ thì sao?”
Đồ Lạc Văn liếc nhìn cậu một cái, thở dài nói: “Tôi nói thẳng vậy, Lỗ Thuỵ Dương gần đây rất an phận, ngoại trừ mở lời muốn mời cậu về thì chẳng còn hành động gì khác, mục đích chủ yếu để cậu vào LB chính là muốn ép Lỗ Thuỵ Dương đi bước tiếp theo.”
“Chính là làm mồi câu.”
“Tôi sẽ đảm bảo an toàn của cậu. Hơn nữa, không đến mức vạn bất đắc dĩ thì Lỗ Thuỵ Dương tuyệt đối sẽ không động vào cậu.”
“Tôi tin anh.”
“… Tại sao cậu lại tin tôi?”
Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc hỏi: “Nhân dân tin tưởng cảnh sát nhân dân cũng cần lý do sao?”
“… Cảm ơn cậu.” Đồ Lạc Văn quay đầu nhìn về phía La Thiếu Thần, “Đã suy nghĩ xem nên nói với anh ta thế nào chưa?”
Thẩm Thận Nguyên lập tức ủ rũ: “Chưa.”
Đồ Lạc Văn nói: “Hai người ở cùng nhau rồi phải không?”
“…Ừ.”
“Thật thời thượng.” Đồ Lạc Văn khẽ huýt sáo, khiến Cao Cần chú ý, lập tức quay đầu đi, nói: “Nếu như tôi là anh ta, tôi cũng sẽ lo lắng. Người yêu mà, hơn nữa còn đang trong giai đoạn nồng nàn phải không?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Rời khỏi 1 phút liền thấy nhớ, có tính là trong giai đoạn nồng nàn không?”
“Nồng nàn
đến mức có thể thành dung nham rồi.” Đồ Lạc Văn do dự nói: “Cậu có từng nghĩ nếu như cậu xảy ra chuyện, anh ta thế nào không?”
“Rất nhiều cảnh sát có gia đình, bọn họ vẫn luôn đối đầu với đám lưu manh. Chuyện nguy hiểm rồi cũng phải có người đi làm, cảnh sát cũng là người. Tôi là đàn ông, cho dù muốn hay không đều nên gánh vác trách nhiệm mà tôi nên gánh vác. Tôi biết La Thiếu muốn tốt cho tôi, nhưng là người yêu thì nên cùng nhau gánh vác, chứ không phải một người lấp sau lưng một người.” Thẩm Thận Nguyên ngừng một chút, ánh mắt trở nên hơi phức tạp, “Mẹ tôi lúc trước rất yêu bố tôi, vì ông ấy mà bỏ nhà ra đi, vì ông ấy mà không kết hôn sinh con, vì ông ấy mà vất vả khổ sở nuôi tôi khôn lớn, có điều, hiện tại bà ấy và chú Giản ở cùng nhau cũng sống rất tốt.”
Đồ Lạc Văn kinh ngạc nhìn cậu.
Thẩm Thận Nguyên nhận ra mình đã nói cái gì, vội cười nói: “Anh sẽ bảo vệ tôi, đúng không?”
“Đúng vậy, cảnh sát nhân dân mà.”
“Cho nên tôi chẳng có gì phải lo cả.”
Đồ Lạc Văn do dự một chút, cố làm ra vẻ thả lỏng nói: “Nói thật với cậu một chuyện. Cha tôi lúc trước cũng là một cảnh sát, nhưng vì không cẩn thận mắc nghiện, tiêu tốn tất cả tài sản trong nhà. Ông ta không cai nổi, lại không muốn liên luỵ chúng tôi, nên đã tự sát. Trước khi ông ấy chết đã mua bảo hiểm, mẹ tôi là người được hưởng… Chúng tôi đã nhận được số tiền đó.” Anh ta ngừng một chút, khẽ nói: “Lúc đó, chúng tôi rất cần số tiền đó.”
Thẩm Thận Nguyên vỗ vỗ vai anh ta.
Đồ Lạc Văn như trút được gánh nặng thở ra một hơi nói: “Đúng rồi, nếu như ký hợp đồng, nhớ chỉ ký hợp đồng ngắn hạn thôi nhé.”
“Ba ngày?”
“Đề nghị không tồi, có thể thử bàn bạc xem.”
“Hy vọng Lỗ Thuỵ Dương dễ thương lượng như anh.”
Hai người tán gẫu đi trở về, Thẩm Thận Nguyên nhìn La Thiếu Thần, cân nhắc mở miệng nói: “La Thiếu, quyết định của tôi là…”
La Thiếu Thần móc 300 tệ từ trong ví ra đặt lên bàn. “Tôi đi ra ngoài đi dạo trước.”
Thẩm Thận Nguyên cẳng thẳng nắm lấy cánh tay anh: “Tôi đi cùng anh.”
La Thiếu Thần chế nhạo “Cũng là nói chuyện riêng sao?”
Từ sau khi xác nhận rõ quan hệ với La Thiếu Thần, đây là lần đầu tiên nhìn thấy La Thiếu Thần lộ ra biểu cảm này với mình, trong lòng kinh ngạc, ngón tay nắm lấy cánh tay anh bất giác thả lỏng.
“Tôi muốn đi dạo một mình.” La Thiếu Thần vòng qua cậu, đi ra ngoài.
Cao Cần thấy Thẩm Thận Nguyên ngây người đứng yên tại chỗ, nói: “Còn không đuổi theo?”
Thẩm Thận Nguyên đáng thương nói: “Anh ấy giận rồi.”
Cao Cần nói: “Điều người yêu nhau có thể bao dung nhất chính là khuyết điểm của đối phương, điều yêu cầu hà khắc nhất chính là sự tin tưởng lẫn nhau. Cậu đã phạm phải đại kỵ rồi.”
Thẩm Thận Nguyên mặt trắng bệch hỏi: “Vậy phải làm sao?”
Cao Cần nhún vai nói: “Câu nói đó phải hỏi La Thiếu. Nghe nói trong tình yêu, người mới được hệ thống cộng thêm điểm.”
Thẩm Thận Nguyên rảo bước đuổi theo.
Đồ Lạc Văn nói: “Anh cảm thấy cậu ta có đuổi kịp không?”
Cao Cần nói: “Tình yêu dạy tôi một chuyện, đó chính là đừng dùng lý trí để phân tích hành vi của những người yêu nhau. Người yêu không phải người khác, người khác sẽ đi khỏi, người yêu sẽ ở lại.” Chính vì lúc đầu Phong Á Luân đi ra sân bay, anh ta cho rằng không đuổi kịp nên không đuổi theo, khiến bọn họ vô duyên vô cớ chia tay một thời gian dài. Sau này, việc đó trở thành nỗi nhức nhối của anh ta, mỗi lần cãi nhau Phong Á Luân khi rơi vào thế hạ phong đều nhắc lại, về lâu về dài… anh đã học được bao dung, bao dung và bao dung hơn nữa.
Đồ Lạc Văn nói: “Chuyện này thực sự sẽ tạo thành thương tổn lớn đối với Thẩm Thận Nguyên sao?”
Cao Cần nói: “Anh đã chơi game offline bao giờ chưa?”
“Super Mario có tính không?”
“Game offline có tình tiết chính có tình tiết nhánh, mỗi một tình tiết nhánh sẽ có những khảo nghiệm khác nhau, đối với người chơi mà nói, lựa chọn tình tiết nhánh có lẽ sẽ có những trải nghiệm khác nhau, kết quả khác nhau, nhưng điều quan trọng nhát chính là có thể trải qua khảo nghiệm chơi đến cuối cùng hay không.”
Đồ Lạc Văn nói: “Tôi tưởng anh bỏ phiếu phản đối.”
Cao Cần nói: “Là người môi giới, tôi kiên quyết phản đối, nhưng nếu như tôi là Thẩm Thận Nguyên, tôi sẽ thử xem.”