Dịch: Phong Bụi
Ngôi sao nhỏ, ngôi sao nhỏ, hỏi phụ huynh.Thẩm Thận Nguyên lấy danh nghĩa xách hộ hộp cơm, đi cùng Lang Nam vào trường quay.
Đạo diễn vừa hay nói cắt, thư ký trường quay và vài chân chạy việc cũng tự giác đến giúp chia cơm.
Thẩm Thận Nguyên vươn cổ tìm kiếm trong đám người xem có gương mặt quen thuộc nào không. Lúc vào làng giải trí cậu lấy thân phận là người mẫu, từ sau khi ký kết hợp đồng với Y Mã Đặc, trọng tâm công việc đều đặt lên điện ảnh, mặc dù từng đóng một bộ phim truyền hình thần tượng, nhưng không quen biết nhiều người ở làng điện ảnh lắm. Nhìn qua nhìn lại, cũng chỉ có La Bội Giác là trông hơi quen mắt mà thôi.
Cậu nhớ ra La Bội Giác và Thi Đại Minh là bạn bè cũ, Thi Đại Minh và Tằng Bạch lại từng cùng chủ trì chương trình ti vi, Tằng Bạch từng ký hợp đồng với Y Mã Đặc, nhất định sẽ có số điện thoại của Cao Cần, thế nên…
Chẳng phải là quá lằng nhằng rồi sao! Tự mình lén chạy đến Y Mã Đặc còn nhanh hơn!
Thẩm Thận Nguyên ôm đầu.
“Sao hôm nay hộp cơm lại ít thế này?” Thư ký trường quay hỏi.
Lang Nam rất vô tội, “Sở ca đưa cho tôi đúng bằng từng ấy.”
“Cơm rau đều có cả sao? Ít nhất cũng bớt mất một nửa rồi.” Thư ký trường quay vừa nói vừa mở ra một hộp cơm trong số đó, sau đó sửng sốt, “Đây là cái gì?”
Lang Nam nhìn một cái, nói: “Cơm.”
Thư ký trường quay nói: “Tôi biết đó là cơm, nhưng mà thức ăn đâu rồi?” Ông ta tiếp tục mở ra mấy hộp cơm nữa, đều là cơm trắng cả.
“Ha ha ha ha ha……” Giám chế mang theo một trận cười lớn, không tự nhiên, long trọng xuất hiện. “Tuế nguyệt như ca, thời gian như thoi, lại đến lúc ăn cơm rồi.”
……..
Gió lạnh hiu hiu thổi.
Giám chế nói: “Mọi người có phải đã phát hiện ra hộp cơm chỉ có hộp và cơm thôi phải không? Ha ha ha, đó là vì….. ten ten ten tèn!” Ông ta lấy ra một túi to từ đằng sau ra, sau đó lần lượt lấy ra các thứ giống nhau, “Mù tạc muối, đậu phụ lên men, mù tạc muối, đậu phụ lên men, mù tạc muối…”
Áp suất không khí trong trường quay càng lúc càng thấp.
Sau khi đã đem tất cả đồ trong túi ra, giám chế còn cười hi hi bổ sung một câu, “Mọi người phải cẩn thận, bởi vì… ở trong này có một vài cái là cay đó! Không biết ai sẽ rút trúng, có phải rất kích thích không nào? Ha ha ha, a ha ha ha…” Tiếng cười tắt dần.
Diễn viên lâu năm giàu kinh nghiệm sâu xa nói: “Trần giám chế à…”
Giám chế đột nhiên khụy hai chân, quỳ xuống, ôm mặt khóc to, “Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của tôi a! Trách tôi không thể kéo thêm nhiều vốn đầu tư! Trách tôi vô dụng a…”
Diễn viên lâu năm: “…..” Tuy rằng không phải lần đầu tiên được thưởng thức diễn xuất của ông ta, nhưng mà lần nào nhìn thấy cũng phải tán thán không ngớt! Kỳ thực giám chế mới đúng là ông vua điện ảnh thực thụ, lúc nào chỗ nào cũng có thể toàn tâm nhập vai, góc nào cũng rất sôi nổi, nồng nhiệt!
Đạo diễn đợi giám chế khóc kha khá rồi mới nói: “Mấy thứ như cơm hộp tôi không tính toán chi li làm gì, tôi chỉ hỏi lúc nào thì thế giới thần tiên mới có thể có đạo cụ giống thật hơn một chút? Ngoại cảnh thực địa đã bàn bạc từ trước đâu?”
“Wah!” Giám chế quay ra tấm màn làm bối cảnh trầm trồ, “Bức tranh này vẽ thật tuyệt vời thật lập thể quá đi! Màu sắc được vận dụng phải nói là quá mức xuất sắc, đến mức biến giả thành thật! Có nó rồi, cảnh thực có là gì đâu, ha ha ha ha ha…… Màn bối cảnh mới là lợi hại nhất nha, muốn có mây trắng liền vẽ một đám, muốn có mặt trời liền vẽ một cái, muốn có đêm đen liền vẩy mực lên. Lại không sợ gió thổi mưa rơi, tiết kiệm được bao nhiêu tiền… à không phải, là tiết kiệm được bao nhiêu thời gian.”
Đạo diễn: “…….”
Đạo diễn nói: “Ngoại cảnh tôi không hy vọng nữa, vậy còn ngôi sao nhỏ đã nói đâu? Thái tử rồng đã nói đâu?”
“Ngôi sao nhỏ……” Giám chế vừa đảo mắt một cái, vừa hay đảo đến Thẩm Thận Nguyên đang lén lén lút lút nhích đến gần La Bội Giác, lập tức chạy đến ôm lại đây, “Đây còn không phải sao?”
Đạo diễn nói: “Nó là một đứa bé gái, tôi cần là một đứa bé trai.”
Giám chế nói: “Không phải chúng ta đang quay thế giới thần tiên sao? Tùy tiện làm ra một vài kỹ xảo là được rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta là đang quay thế giới thần tiên, theo lý mà nói đúng là phải dùng kỹ xảo, có điều…” Đạo diễn nhìn chăm chăm ông ta, “Anh khẳng định có đủ tiền để làm kỹ xảo sao?”
Vừa nhắc đến tiền, giám chế liền ỉu xìu, “Anh cảm thấy, nếu như chúng ta mở đường tiên phong thay tất cả những cảnh đánh nhau bằng kéo búa bao, có phải sẽ gây chấn động rất lớn không?”
Đạo diễn ném kịch bản.
Giám chế mềm giọng, “Có việc gì cứ từ từ bàn bạc là được mà. Tôi chỉ nói như thế thôi, không thích kéo búa bao thì có thể hai con ong nhỏ mà.”
(
“Hai chú ong nhỏ” còn gọi là hoa quyền (划拳)là một trò chơi của người Trung Quốc khi uống rượu, hai người giơ nắm tay ra sau đó gọi (gần giống với chơi kéo, búa, bao của Việt Nam). Khẩu lệnh : Hai chú ong nhỏ a, bay tới bụi hoa a, hây! Đá, kéo, bao. Sau đó người thắng sẽ tát người thua 1 cái, trái 1 cái, phải 1 cái, đồng thời miệng hô « chát, chát » hai tiếng, người thua làm bộ dạng bị đánh, miệng kêu « a, a » ; nếu như hòa, phải làm bộ hôn nhau và phát ra tiếng tương tự. Động tác và thanh âm mà sai sẽ phải phạt uống rượu. Phù hợp chơi hai người, có ý vị đánh yêu mắng thương, chơi sẽ rất buồn cười.)
Diễn viên lâu năm lắc đầu, lấy một lọ đậu phụ lên men
và một hộp cơm đi mất.
Giám chế nhỏ giọng kêu: “Đậu phụ không đủ một người một lọ đâu, mọi người cố gắng chia sẻ cùng nhau nhé.”
“…….”
Thẩm Thận Nguyên giật lại tóc từ trong tay ông ta.
Giám chế lộ ra nụ cười hiền hòa, “Cô bạn nhỏ, năm nay bao tuổi rồi? Có thích làm ngôi sao nhỏ không?”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Trả bao nhiêu tiền?”
Giám chế nói: “Bác có thể bàn bạc với bố mẹ con.” Phụ huynh biết con cái mình có cơ hội làm ngôi sao, nói không chừng còn đồng ý miễn phí.
Lang Nam cuối cùng cũng từ chấn kinh hoàn hồn lại, nắm lấy Thẩm Thận Nguyên kéo ra đằng sau, “Bé con không nhận diễn.”
Giám chế tươi cười, nói: “Anh là bố của bé sao?”
Lang Nam nói: “Năm nay tôi hai mươi ba tuổi!”
Giám chế nói: “Phát dục sớm nha.”
Lang Nam: “…….”
Giám chế nói: “Con gái anh xinh đẹp như vậy, không đi đóng phim thì quá lãng phí. Tôi bảo đảm, bộ phim này nhất định sẽ nổi tiếng, cô bé nhất định sẽ trở thành ngôi sao nhỏ người người nhà nhà đều biết đến! Đến lúc đó, chụp quảng cáo, đóng phim… tiền tài rót vào như nước nha.”
Lang Nam nói: “Bé con không thiếu tiền.”
“Muốn tôi đóng phim cũng được.” Thẩm Thận Nguyên chõ miệng vào, “Nhưng có một điều kiện.”
Giám chế nói: “Mời bé đi ăn kem.”
“Tôi muốn có số điện thoại của Kiều Dĩ Hàng!”
Giám chế: “……”
Ông ta mặt đầy vẻ khao khát, “Bác cũng muốn có số điện thoại của anh ta nha. Nếu như có thể lôi kéo anh ta đầu tư vào bộ phim này thì tốt rồi, cho dù không đầu tư, khách mời cũng được a, nói không chừng sẽ lừa được tiền đầu tư.”
Thẩm Thận Nguyên: “…….”
Lang Nam hoài nghi hỏi: “Không phải con thích Thẩm Thận Nguyên sao? Sao lại cần số điện thoại của Kiều Dĩ Hàng?”
“Yêu nhau yêu cả lối về mà.” Thẩm Thận Nguyên nói xong, hai mắt bất chợt sáng lên, như hai cái đèn pha nhìn chăm chăm Lang Nam.
Lang Nam bị nhìn đến nỗi da đầu tê rần, “Sao thế?”
“Chú có số điện thoại của Kiều Dĩ Hàng không?” Lang Nam là theo La Thiếu nhảy việc từ EF ra, cũng coi như là đồng nghiệp của Kiều Dĩ Hàng, nói không chừng có số điện thoại của anh ta.
Quả nhiên, Lang Nam đáp: “Có.”
“Đưa ra đây!” Thẩm Thận Nguyên và giám chế hai miệng một lời.
Lang Nam: “……”
Tiếng chuông điện thoại giục giã vang lên.
Lang Nam mắt rưng rưng lệ tiếp lấy điện thoại, “A lô, A, tôi đang ở đâu ấy à? Hơ, cái đó, tôi ở… ở trường quay.” Gác điện thoại xuống, lệ trong mắt của anh ta càng dàn dụa.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Sao thế?”
Lang Nam nói: “La Thiếu biết chú đưa con đến trường quay rồi.”
Thẩm Thận Nguyên an ủi anh ta, “Yên tâm, giết người là phạm pháp, La Thiếu nhất định sẽ không biết làm phạm pháp mà vẫn làm đâu.”
Lang Nam nói: “Nhưng mà sa thải thì không phạm pháp!”
“Chú có thể trọn chức đi đưa cơm.”
“Việc đó không kiếm ra tiền.”
Thẩm Thận Nguyên nhìn giám chế, “Bác xem, một đứa bé trai có ngoại hình người lớn, thế nào?”
Giám chế không có chút liêm sỉ nhún vai, “Với tôi không vấn đề gì. Có điều, cũng không kiếm được tiền đâu.”
Lang Nam: “…….”
Thẩm Thận Nguyên nghĩ ngợi một lúc, giật lấy điện thoại của Lang Nam, “Dù sao chú cũng không giữ được việc lâu nữa, thành toàn cho con thôi.”
Lang Nam ngạc nhiên còn chưa hồi thần, Thẩm Thận Nguyên đã gọi được điện.
Điện thoại tu tu kêu lên hai tiếng mới được tiếp.
“A lô?”
Sao lại là tiếng con gái? Hơn nữa cũng không giống Tiểu Chu.
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy kinh hoàng!
“A lô?!” Đối phương đã có chút không kiên nhẫn.
Thẩm Thận Nguyên nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi Kiều Dĩ Hàng có đó không?”
“… Không có! Đi thậm thụt với Phong Á Luân rồi!” Bốp, nhanh chóng gác điện thoại.
Thẩm Thận Nguyên há hốc mồm, thật lâu vẫn chưa khỏi sửng sốt. Đây không phải là sự thật, đây chắc chắn không phải sự thật, Cao Cần và tỷ phu nhất định không để tất cả những việc này xảy ra!
Lang Nam hỏi: “Sao rồi?”
Thẩm Thận Nguyên bất chợt nhớ ra một việc, hỏi anh ta, “Số điện thoại này lưu trước đây bao lâu rồi?”
“Chắc là hai năm trước, lúc chú còn ở EF.”
Thẩm Thận Nguyên bất chợt thở ra một hơi, nói: “Vậy thì đúng rồi, Đại Kiều đổi số điện thoại rồi.”
Lang Nam hồ nghi, hỏi: “Sao con lại biết?”
“Hả? Ha ha… đúng rồi, sao con lại biết cơ chứ?” Thẩm Thận Nguyên cười khan hai tiếng, nói: “Có lẽ là… Tiểu Tiểu thúc thúc nói cho con biết rồi.”
“Sao chú ấy lại nói với con?”
“Đúng vậy, chú ấy thật không thể hiểu nổi, nói chuyện này với con làm gì cơ chứ? Con lại đâu có muốn tìm Đại Kiều, ha ha, một chút cũng không muốn.” Cậu muốn không phải là chỉ một chút, mà là hàng nghìn hàng vạn lần một chút!