[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Vũ kịch (Hạ)


trước sau

Dịch: Phong Bụi

Điểm thứ hai chính là tác động qua lại giữa các khách mời. Các trò chơi của “Khoái lạc vạn phần tuyến” nổi tiếng ác man, cho nên quần chúng khán giả xem chương trình ngoại trừ khảo nghiệm IQ của mình ra thì thuận tiện còn có thể thưởng thức vẻ chật vật của khách mời, thế nhưng trọng điểm kỳ này lại hoàn toàn thay đổi!

Nếu như tổng kết suy nghĩ của dân mạng, một thread tên là “Thực lòng không muốn gào thét” có thể giải đáp tất cả…

MC và khách mời kỳ này rốt cuộc là làm sao vậy? Làm sao vậy?

Tại sao Thẩm Thận Nguyên thân là MC khách mời lại có thể trả lời hộ La Thiếu Thần? Làm bừa trắng trợn như vậy thực sự có thể sao?

Tại sao Mã Duy Càn và Lâm Tử Khiếu trong quá trình trả lời một mực thì thầm vào tai nhau, nếu như thực sự có nhiều vấn đề cần thảo luận như vậy thì thôi đi, thế nhưng mỗi lần thì thầm nhỏ to xong cũng chẳng thấy các anh trả lời câu hỏi! Chẳng lẽ các anh đơn thuần chỉ là muốn ngửi thử tai của đối phương có mùi gì hay sao?

Tại sao Chu Thần và Lương Tĩnh mỗi lần đều dính chặt với nhau? Bạn trai lý tưởng của Chu Thần không phải là Thẩm Thận Nguyên sao? Chẳng lẽ là vì Thẩm Thận Nguyên bị La Thiếu Thần giành mất rồi?

Tại sao vũ kịch phần cuối diễn lại lừa đảo như vậy? Lâm Tử Khiếu và Thẩm Thận Nguyên tay kéo tay là định làm cái gì? Tình sư huynh đệ của Kiều Dĩ Hàng và Thẩm Thận Nguyên sâu đậm thì công nhận, chẳng lẽ vì Thẩm Thận Nguyên thay đổi ông chủ, cho nên đối tượng tình sư huynh đệ sâu đậm cũng thay đổi luôn sao?

Còn nữa tại sao La Thiếu Thần ngoắc ngoắc ngón tay với Mã Duy Càn, Mã Duy Càn liền lon ta lon ton chạy đến. Chẳng lẽ là để mối quan hệ tay bốn này càng thêm phức tạp sao?

Vì chương trình này, dân chúng của diễn đàn Biển rộng trời cao lại nổi lên mấy nhóm ủng hộ CP, tiêu chí viết trong phần chữ ký, trong đó có ba nhánh có dân số đông nhất chia ra là “Lương Trụ” ủng hộ Chu Thần và Lương Tĩnh, “Chỉ muốn Tiêu Khiển em” ủng hộ Mã Duy Càn và Lâm Tử Khiếu, và “Trần Duyên chưa dứt” ủng hộ La Thiếu Thần và Thẩm Thận Nguyên. (Bụi: Lương Trụ đồng âm với Lương – Chu, Tiêu Khiển đồng âm với Khiếu – Càn, Trần Duyên đồng âm với Thần – Nguyên)

Huyên náo ồn ào trên mạng cũng không thể thay đổi được tiến trình của cuộc sống hiện thực, tối thứ Bảy, mừng thọ Cam Thái, Thẩm Thận Nguyên và Từ Húc đang trên đường đi.

Thẩm Thận Nguyên chán muốn chết, mang điện thoại ra nghịch, thần xui quỷ khiến lại mở diễn đàn Trời cao biển rộng ra, thế là cái gì cũng đọc thấy hết. Cư dân mạng đang đoán tên bộ phim điện ảnh đó, La Thiếu Thần trong hình cắt ra trầm tĩnh đứng trên sân khấu, một tay làm súng, một tay cọ ngón cái và ngón trỏ lại với nhau, giống như một pho tượng đá.

Từ Húc gặp phải đèn đỏ, tranh thủ liếc mắt nhìn: “Kỳ này sẽ thành bản độc đấy.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Thất bại không thể vãn hồi.”

“Tôi là đang nói về việc La Thiếu xuất hiện trước ống kính.”

Thẩm Thận Nguyên ngây ra hỏi: “Đúng rồi, anh ấy từ trước đến nay chưa từng tham gia tiết mục giải trí, tại sao lần này lại tham gia?”

Từ Húc hỏi: “Cậu nói xem tại sao chứ?”

Thẩm Thận Nguyên cúi đầu, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt La Thiếu Thần trên màn hình, đáng tiếc màn hình quá nhỏ ngón tay quá to, vừa nhấn xuống liền bao phủ toàn bộ khuôn mặt, “Đều là tôi hại anh ấy.” Cậu từ hôm tham gia chương trình đó đến nay liền có cảm giác đó, giống như thể, danh tiếng một đời của La Thiếu bị hủy trong tay cậu.

Từ Húc đáp: “Đúng vậy, chỉ có cậu mới có thể hại anh ta.”

Thẩm Thận Nguyên mở tin nhắn ra bắt đầu soạn tin: “Đến đâu rồi?” Sau đó gửi cho La Thiếu.

La Thiếu Thần qua ba phút mới gửi lại tin: “Bên cạnh em.”

Thẩm Thận Nguyên lập tức thò đầu ra nhìn trái nhìn phải.

Từ Húc hỏi: “Nhìn gì thế?”

“La Thiếu nói anh ấy đang ở bên cạnh tôi.”

Từ Húc cũng tìm cùng, sau khi tìm khoảng 1 phút, hai người đều bỏ cuộc. Thẩm Thận Nguyên rầu rĩ gửi tin nhắn đi: “Ở chỗ nào chứ?”

Lần này đáp rất nhanh: “Ở trong tim.”

Thẩm Thận Nguyên: “…”

Từ Húc hỏi: “Anh ta đáp sao?”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Tôi cảm thấy anh ấy hình như bị cái gì nhập phải rồi.”

“Có dấu hiệu ngoại tình sao?” Từ Húc không coi trọng lắm cười cười: “Cậu yên tâm đi, khả năng La Thiếu ngoại tình không lớn, mà khả năng come-out còn lớn hơn chút.”

Thẩm Thận Nguyên nói: “Không phải như thế, ý tôi là anh ấy trở nên kỳ quái sao đó.”

“Có thể là vì sắp được gặp cậu rồi cho nên có chút hưng phấn. Từ sau khi ghi hình ‘Khoái lạc vạn phần tuyến’ hai người vẫn chưa gặp nhau đúng không?”

“Đúng vậy…” Tuy rằng là thế, nhưng Thẩm Thận Nguyên vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.

Trong xe của La Thiếu Thần.

La Thiếu Thần đang lái xe quay đầu lại nhìn Tiểu Chu đang cầm điện thoại nhắn tin, hỏi: “Cô gửi rồi hả?”

“Uh, nói với bọn họ chúng ta còn 300m nữa là tới rồi.”

“Cậu ấy trả lời thế nào?”

“Hơ… Cậu ấy hỏi từ phía đông hay là từ phía tây?”

“Phía nam.”

“Được.” Tiểu Chu tiếp tục nhắn.

La Thiếu Thần hỏi: “Tin nhắn sau khi gửi có lưu lịch sử đấy, cô biết chứ?”

Tay Tiểu Chu run lên một cái, khóe miệng không tự nhiên nhếch lên: “Kiến thức thông thường như vậy tôi đương nhiên nhớ.” Cô rụt đầu, thức thời nhắn bổ sung một tin: Tôi là Tiểu Chu, La Thiếu đang lái xe. Màn hình điện thoại rất nhanh sáng lên: “Vừa rồi đều là cô gửi hả?”

Tiểu Chu liếc La Thiếu Thần một cái, cẩn trọng trả lời: “Ừ. Đừng tức giận nha, đừng mách lại nha.”

Màn hình lần này tối đi một lúc lâu, đến tận khi La Thiếu Thần lái xe
vào đại trạch Lỗ thị mới sáng lên.

Tiểu Chu vội vàng mở ra.

“Gửi nhiều một chút đi!”

“…” Tiểu Chu vừa quay đầu liền nhìn thấy La Thiếu Thần vươn tay về phía mình, ngây ra hỏi: “Hơ, nhất định phải như thế sao?”

La Thiếu Thần nhướn mày.

“Tôi rất muốn cho anh cơ hội được thể hiện phong độ quý ông, thế nhưng tôi mặc váy dài, động tác bước qua chỗ chắn ngang xe có thể không được ưu nhã lắm… Anh xác định đấy?”

“Điện thoại của tôi.”

“… Ồ ồ, đương nhiên!” Tiểu Chu cẩn trọng đưa điện thoại đến tay anh, thấy anh cúi đầu định xem, vội nói: “Sắp trễ rồi, về nhà hãy xem!”

La Thiếu Thần thấy vẻ mặt căng thẳng của cô ta, cất điện thoại vào túi áo: “Thời gian hoãn hành hình cần xem biểu hiện.”

“Thề chết hoàn thành nhiệm vụ!”

“Thoi thóp là được rồi.”

Tiểu Chu: “…” Cái giọng điệu bố thí này là muốn cô đội ơn đội đức sao?

Khi Thẩm Thận Nguyên và Từ Húc tiến vào, hoa viên phía sau nhà Lỗ gia đã chật ních người. Tháp sâm-panh dưới ngọn đèn lấp lanh những ánh sáng còn chói lọi hơn cả thủy tinh.

Thẩm Thận Nguyên liếc thấy bóng dáng La Thiếu Thần, trong lòng liền yên tâm, bắt đầu đánh giá xung quanh, đặc biệt có hứng thú với tháp sâm-panh “Thực sự có người lấy sâm-panh uống sao?”

Từ Húc đáp: “Cần có chiều cao 2m8.”

“Cho nên tôi vẫn luôn nghi ngờ sự tồn tại của tháp sâm panh phải chăng là để khi có người xông vào yến tiệc đánh nhau, hiện trường sẽ trở nên đặc sắc hơn.”

“ … Cũng có lý đấy. Cậu cảm thấy hôm nay ai sẽ xông vào?”

“Tôi hy vọng là người nhà họ Mã.”

Khóe mắt Từ Húc vừa liếc, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc dẫn theo một bóng dáng phúc hậu hơn trong ảnh đi vào từ phía cổng chính, “Không biết nên gọi cậu là hỉ thước hay quạ đen nhỉ?”

Thẩm Thận Nguyên nghi hoặc nhìn theo tầm mắt của anh ta, liền nhìn thấy Mã Thụy và Mã Duy Càn một trước một sau đi về phía Lỗ Thụy Dương. “Nhìn dáng vẻ cười nói của bọn họ, tôi rất muốn nói cho Mã Thụy biết mọi chuyện.”

“Chỉ cần cậu có đủ chứng cứ, tôi tài trợ cho cậu một cái loa.”

“… Anh đoán xem trong nhà Lỗ Thụy Dương có thuốc phiện hay không?”

“Với tính cách thận trọng của Lỗ Thụy Dương, nếu như có, chúng ta cũng nhất định không tìm ra được.”

“Cho nên hiện tại tôi rốt cuộc phải tìm chứng cứ gì?”

“Những nghệ sĩ hút ma túy của công ty Giải trí LB và… nguyên nhân ông ta muốn tham dự Tinh La Thành và Trung tâm văn hóa.”

“Rửa tiền?”

“Đã dùng LB rồi.” Từ Húc nói xong, lập tức câm bặt, bởi vì Lỗ Thụy Dương đang cầm ly rượu đi về phía bọn họ.

Thẩm Thận Nguyên hít sâu một hơi, tự động điều chỉnh trạng thái.

Lỗ Thụy Dương đưa ly rượu cho Thẩm Thận Nguyên, “Rượu tôi đặc biệt cho người điều chế cho cậu, uống thử đi.”

“Cái gì?”

Lỗ Thụy Dương chỉ cười không nói, chỉ là dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu uống.

Từ Húc thấy môi Thẩm Thận Nguyên cách ly rượu càng lúc càng gần, trong lòng có dự cảm không ổn. Không biết tửu lượng của Thẩm Thận Nguyên thế nào…

Thẩm Thận Nguyên uống một ngụm nhỏ, lè lưỡi nói: “Cay quá.”

Lỗ Thụy Dương nói: “Thích thì uống nhiều một chút.”

“…” Thẩm Thận Nguyên chỉ đành uống thêm ngụm nữa. Có điều chỉ trong chốc lát, mặt của cậu đã đỏ lên nhanh chóng trong phạm vi mắt thường có thể quan sát thấy.

Từ Húc cười nhận lấy ly của cậu, nói: “Ngon như vậy sao? Có thể cho tôi thử chút không.”

“Đương nhiên.” Thẩm Thận Nguyên cố ra vẻ trấn định đưa ly rượu cho anh ta, sau đó nghe thấy Lỗ Thụy Dương hỏi bên tai: “Cậu vẫn ổn chứ?”

Ổn cái đầu ông!

Thẩm Thận Nguyên cảm thấy tầm nhìn có chút mờ ảo, thân thể thiếu đi chút cảm giác chân thực, thế nhưng thần trí vẫn còn tỉnh táo.

“Tôi muốn ở riêng với Thận Nguyên một lúc.” Lỗ Thụy Dương nhìn về phía Từ Húc.

Từ Húc chỉ uống một ngụm nhỏ, liền biết rượu này ghê gớm, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, nhưng đối phương đã hỏi rõ như vậy rồi, anh ta đương nhiên không thể từ chối, chỉ đành gật gật đầu với Thẩm Thận Nguyên, “Tôi đi lấy chút bánh ngọt.”

Nơi đặt bánh ngọt chỉ cách chỗ bọn họ đứng 5-6 bước chân,

Thẩm Thận Nguyên nhìn theo Từ Húc đi khỏi, đang thầm nhắc nhở mình phải bình tĩnh đối diện với khảo nghiệm tiếp đó, liền nghe thấy Lỗ Thụy Dương hỏi: “Có phải cậu vẫn thích La Thiếu Thần không?”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện