Dịch: Phong Bụi
Khoảng thời gian đợi chờ tin tức vẫn luôn khiến người ta nóng ruột nhất, cũng may còn có đồ ăn Lỗ Thụy Dương phái người mang qua. Thẩm Thận Nguyên vừa ăn vừa suy nghĩ lung tung, suy nghĩ về Từ Húc, suy nghĩ về La Thiếu Thần, lại suy nghĩ về bản thân, sau đó suy nghĩ đến… trong thức ăn liệu có bị bỏ thuốc vào không?
Suy nghĩ này vừa hiện ra, miếng khoai tây chiên trong miệng lập tức liền thay đổi mùi vị. Sau khi cậu nuốt xuống, đẩy đẩy cái giỏ vẫn còn nhiều khoai tây chiên ra một bên.
Tiếng chuông điện thoại kịp thời lấp đi khoảnh trống trong hành động của cậu.
Thẩm Thận Nguyên nhận lấy điện thoại, là La Thiếu Thần gọi.
“Đồ Lạc Văn sẽ nghĩ cách, em ngoan ngoãn ngồi đợi trong phòng, đừng đi lung tung.”
Thẩm Thận Nguyên nói: “Em hiện giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, có thể làm nội ứng.”
“Lúc nào cần mở cửa thành anh sẽ thông báo với em.” La Thiếu Thần tước đoạt quyền chỉ huy trực tiếp của Đồ Lạc Văn đối với Thẩm Thận Nguyên.
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Nói không chừng Từ Húc hiện tại đang phải chịu khổ ở nơi nào đó em nhìn không tới… Em có cần đi qua giữ chân Lỗ Thụy Dương? Ít nhất có thể tranh thủ được ít thời gian.”
“Giữ chân thế nào?”
“Mắng anh.”
“…”
“Hiệu quả tốt lắm đó.” Thẩm Thận Nguyên nói câu sau, giọng tuy rằng nhỏ đi, nhưng càng thể hiện rõ sự khẩn cầu.
La Thiếu Thần trầm mặc một lúc, mới thở dài nói: “Đừng ngắt điện thoại, sẵn sàng báo cáo hành tung bất cứ lúc nào.”
“Được.” Thẩm Thận Nguyên tinh thần phấn chấn, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài.
La Thiếu Thần không yên tâm dặn dò: “Trước khi làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ…”
“Em biết rồi, suy nghĩ ba lần trước khi làm mà.” Thẩm Thận Nguyên chuyển động nắm cửa.
“Trước khi làm bất cứ việc gì cũng phải suy nghĩ xem em đối với anh quan trọng đến mức nào.” La Thiếu Thần bổ sung tiếp lời bị ngắt quãng.
Cửa vừa mở ra một khe nhỏ liền nhanh chóng đóng lại.
Thẩm Thận Nguyên dựa đầu vào cánh cửa hít sâu một hơi nói: “Em hiện tại đang diễn vai bị bỏ rơi, đừng nói những lời khiến công sức từ trước đến giờ của em bị sụp đổ.”
“Anh sợ em nhập vai quá sâu.”
“Vậy nhất định là vì em quá Love anh.” Thẩm Thận Nguyên nói xong, liền để điện thoại ở chế độ loa, nhét vào trong túi áo, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Lỗ Thụy Dương lúc đi khỏi đã bật đèn hành lang lên, đại khái sợ Thẩm Thận Nguyên lại gặp ma nữa. Có điều đối với Thẩm Thận Nguyên đang định làm trò ma quỷ thì ánh đèn chu đáo này thực sự khiến người ta quá âu sầu rồi.
Cậu đi đến trước cửa căn phòng lúc trước nghe thấy giọng nói, cúi đầu nhìn khe cửa. Ánh đèn bên ngoài quá sáng, thành ra không nhìn rõ bên trong có ánh sáng hay không. Cậu do dự một chốc, giơ tay gõ cửa.
Cửa rất nhanh liền mở ra một khe nhỏ.
“Chuyện gì?”
Thẩm Thận Nguyên ngây ra một lúc, bởi vì lời cất lên chính là giọng nói già nua lúc trước bí mật trò chuyện với Lỗ Thụy Dương, “Hơ, chào ông, xin hỏi tiên sinh Lỗ Thụy Dương có đây không?”
Người bên trong ngừng một lát mới nói: “Không có.”
“Làm phiền rồi.” Thẩm Thận Nguyên nói xong định đi khỏi, nhưng sau cánh cửa lại không có động tĩnh gì, cửa vẫn cứ khép hờ như thế. Cậu đành tiến lên trước đóng lại.
Khi cánh cửa và khung cửa chỉ còn khoảng cách 1 ngón tay, người phía bên trong lại cất tiếng: “Từ phòng của cậu đi ra đến đây còn qua hai phòng nữa, cánh cửa bên ngoài giống y hệt phòng này, tại sao cậu lại cứ chọn đúng phòng này?”
Thẩm Thận Nguyên đơ người, càng muốn tìm lý do càng không nghĩ ra nổi. Dù sao cũng không thể nói là lúc trước đã thăm dò qua được phải không? “Có, có có thể là do… duyên phận.”
Người bên trong khe khẽ thở dài một tiếng.
Thế là ý gì? Chẳng lẽ cảm thấy duyên phận dính với cậu quá mức xui xẻo?
“…” Thẩm Thận Nguyên thăm dò đóng cửa lại, cửa khép lại rồi, người bên trong cũng không nói gì nữa.
Cậu thở phào một hơi, khẽ khàng chạy đến đầu cầu thang, ngó nghiêng trên dưới một lượt, đều không thấy bóng người, điện thoại trong túi áo phát ra tiếng vang. Cậu cầm điện thoại lên, kinh ngạc hỏi: “Anh đang đàn piano à?”
“Không phải là đàn, là đang ấn phím, dùng cổ họng gọi mệt quá.”
“Hơ… chuyện gì?”
“Lập tức xuống lầu, đến nơi có nhiều người.”
“Anh cảm thấy người đó phát hiện ra rồi?”
La Thiếu Thần nói: “Em cảm thấy ông ta không phát hiện ra sao?”
“Ông ta cũng chưa chắc đã nói ra.” Nói là nói như vậy, Thẩm Thận Nguyên vẫn thuận theo cầu thang chạy xuống dưới.
“Chỉ cần ông ta không bị câm thì cần phải xử lý theo trường hợp ông ta nhất định sẽ nói ra.”
Thẩm Thận Nguyên đi đến hoa viên, bỏ điện thoại vào trong túi áo, như không có việc gì đi vào trong đám đông.
Yến hội đã đi đến kết thúc, những người còn ở lại đều là bạn bè của Lỗ Thụy Dương.
Thẩm Thận Nguyên quét mắt nhìn một vòng, liền nhìn thấy Lỗ Thụy Dương và Xích Tuyết đứng ở giữa đám người, những người khác cũng không có ai cậu quen biết.
Có điều, tuy rằng cậu không biết người ta nhưng người khác vẫn nhận ra cậu. “Hạnh ngộ hạnh ngộ, Thẩm Thận Nguyên phải không?” Một người bề ngoài anh tuấn khí chất phù phiếm bưng hai ly rượu, tự cho là tiêu sái đi đến gần.
“Tôi là Nhan Duệ.” Nhan Duệ tự tin cười, như thể đối phương nhất định sẽ nói những lời như ngưỡng mộ đã lâu.
Thẩm Thận Nguyên gật đầu nói: “Tên hay.”
“…” Chỉ là tên hay thôi sao?
“…” Chẳng lẽ nói sai rồi?
Hai người bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu.
Nhan Duệ nói: “Tôi mở một công ty môi giới, tên Duệ Trí Xung Thiên.”
“A, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Thẩm Thận Nguyên hoàn hồn lại, vươn tay bắt tay.
Nhan Duệ: “…” Công ty của cậu ta còn nổi tiếng hơn ông chủ sao?
Thế nhưng công ty hiện tại không phải ngay cả một nghệ sĩ cũng chưa ký hợp đồng nổi sao?
Thẩm Thận Nguyên nghĩ thầm: Cũng may khoảng thời gian kết thúc hợp đồng với Y Mã Đặc Cao Cần ngày nào cũng giúp mình phân tích lợi thiệt của các công ty lớn, ngay cả công ty mới mở này cũng không bỏ qua. Nhưng điều chân chính khiến cậu nhớ được công ty môi giới này là vì công ty này là do em trai của Đại Thần mở.
Ồ, Đại Thần!
Thẩm Thận Nguyên trên dưới xem xét Nhan Duệ một lượt.
Nhan Duệ không thoải mái lùi sau nửa bước. Cái biểu cảm vừa giống như xem xét con dâu vừa giống như đi chợ chọn thịt lợn này là muốn làm gì đây?
Thẩm Thận Nguyên tổng kết: Những phần trông đẹp trai đều giống Đại Thần, những phần trông không đẹp trai đều giống bản thân.
Nhan Duệ ho khan một tiếng: “Anh có muốn đến Duệ Trí Xung Thiên không?”
“Hả?”
“Đãi ngộ của chúng tôi rất tốt. Anh qua đó lập tức thành nam nghệ sĩ số 1.”
“Tôi tin tưởng vào năng lực của cậu, quý công ty cạnh tranh nhất định rất kịch liệt, như thế không tốt lắm, không công bằng với các nghệ sĩ khác.”
“Anh qua đó thì chính là nghệ sĩ có tư cách già nhất rồi.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Giá trị của danh hiệu nam nghệ sĩ số 1 này cũng quá thấp rồi.
Nhan Duệ thấy cậu do dự, tăng hết mã lực bắt đầu thuyết phục.
Thẩm Thận Nguyên vừa lặng lẽ nghe, vừa nghĩ đến việc của Từ Húc, lặng lẽ lơ đãng. Điều duy nhất cậu có thể làm hiện giờ chính là giữ cho Lỗ Thụy Dương luôn ở trong tầm nhìn của mình.
Nhan Duệ thấy cậu không để ý, hẵng giọng: “Có phải anh không coi trọng công ty tôi không?”
“Đương nhiên không phải!” Thẩm Thận Nguyên giật mình, vội vã hoàn hồn, “Tuyệt đối không có ý đó. Nhưng mà tôi vừa đến LB, không thích hợp lập tức nhảy máng.”
“Cũng đúng cũng đúng.” Nhan Duệ ngẫm nghĩ một lúc, lại vui vẻ trở lại: “Tài nguyên của LB nhiều như vậy, anh hút cạn rồi qua cũng tốt.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Cảm ơn, tôi không phải là máy hút bụi.
Lỗ Thụy Dương nói gì đó với Xích Tuyết, đột nhiên quay trở lại.
Thẩm Thận Nguyên căng thẳng, mắt theo sát ông ta một đoạn, thấy ông ta trở về biệt thự, liền muốn chạy qua bắt chuyện, đúng lúc này, một loạt tiếng còi hú của cảnh sát vang lên từ xa, xông thẳng về phía Lỗ gia.
Lỗ Thụy Dương một chân vừa đặt đến cửa lớn lại quay lại, ở cùng với Xích Tuyết, thấy một chiếc xe cảnh sát từ cánh cổng sắt mở lớn của hoa viên chạy vào.
Thẩm Thận Nguyên nhân lúc Nhan Duệ kinh ngạc, len lén lùi đến bên bàn ăn không có người, ngồi xổm sau bàn ăn giả vờ thắt dây giày, cầm điện thoại ra, hạ thấp giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
La Thiếu Thần đáp: “Đây là cách trực tiếp cũng là cách bảo đảm nhất.”
“Thế nhưng chúng ta không có chứng cứ gì cả, sao có thể tố cáo bọn họ bắt cóc?” Hơn nữa Từ Húc rất rõ ràng là tự mình mất tích.
“Đây là việc Đồ Lạc Văn phải lo. Em không có việc gì thì về sớm đi.”
Thẩm Thận Nguyên đứng lên, thấy một người trung niên béo mập đi xuống từ trong xe, đi đến trước mặt Lỗ Thụy Dương, không biết là nói gì. Lỗ Thụy Dương quay lưng lại với Thẩm Thận Nguyên, Thẩm Thận Nguyên không nhìn được sắc mặt của ông ta, chỉ thấy Xích Tuyết dường như muốn tiến lên tranh luận điều gì, bị ông ta kéo ra.
Cam Thái ngồi một bên nói chuyện với bạn bè lâu năm cũng đi qua, hai bên thì thầm giằng co, không khí rất căng thẳng.
Những người khách khác tuy rằng không muốn cuốn vào thị phi nhưng cũng không tiện tự ý rời khỏi, chỉ đành yên lặng quan sát diễn biến.
Thẩm Thận Nguyên tìm trong đám cảnh sát một vòng, không nhìn thấy bóng dáng Đồ Lạc Văn, theo lý mà nói, trong trường hợp này anh ta nên làm gương đi đầu mới đúng chứ. Cậu đang rầu rĩ liền nhìn thấy một cảnh sát đứng bên cạnh xe cảnh sát, len lén huơ huơ ngón tay về phía cậu.
Đồ Lạc Văn?
Thẩm Thận Nguyên: “…” Cái mặt râu quai nón rậm rì kia phải ăn bao nhiêu thuốc kích thích mới mọc được vậy?