Dịch: Phong Bụi
Ấn tượng, ấn tượng, có thay đổi.La Thiếu Thần hỏi Lang Nam: “Gần đây vào sòng bạc ngầm dưới lòng đất thua đến khuynh gia bại sản vay nợ lãi nặng cho nên không còn đường nào khác phải dụ bán trẻ con lấy tiền trả nợ?”
Lang Nam hoang mang: “Thành A có sòng bạc ngầm dưới lòng đất sao?”
“Vậy là ra ngoài bao gái bị người ta gửi cho một đống giấy nợ?”
“Ai~, làm gì may mắn đến thế chứ?”
“Cho nên,” La Thiếu Thần ngừng một lát rồi nói: “Là một lớn một nhỏ bị người ta dụ bán mất?”
“Cái đó,” Giám chế thấy mình nên ra mặt nói vài câu, “Xin hỏi, anh có phải là phụ huynh của ngôi sao nhỏ tương lai này không? Quả nhiên dáng vẻ phi phàm nha! Không biết anh có hứng thú làm ngôi sao không, chỗ chúng tôi còn rất nhiều vai có thể chọn…”
La Bội Giác rốt cuộc cũng không thể nhịn nổi dáng vẻ mất mặt của giám chế nhà mình, nhảy ra nói: “Vị này là La Thiếu.”
“Thì ra hai người là người cùng một nhà a!” Giám chế cười to nói: “Vậy thì càng tốt! Thù lao của người thân giảm giá 50%.”
La Bội Giác: “……” Thần kinh của anh vừa rồi chắc chắn đã bị co rút rồi, nếu không sao có thể nhảy ra được chứ? Đi theo giám chế lâu như vậy rồi, nhìn thấy ông ta từ bần tiện càng bần tiện hơn, nên biết rõ rằng muốn kéo ông ta lên bờ, dùng cần trục là vô ích, phải cần đến bàn tay của thượng đế rồi.
La Thiếu Thần không nhìn ông ta, tiếp tục chăm chăm nhìn Lang Nam.
Lang Nam chập hai đầu ngón tay, nói: “Tôi có một ước mơ, chính là hy vọng có một ngày, mẹ có thể nhìn thấy tôi trên ti vi…”
“Lệnh đường không phải đã qua đời từ hai năm trước rồi sao?”
“Hu hu, đấy là di nguyện.”
“Nguyện vọng chưa thực hiện được của lệnh đường mới gọi là di nguyện, của cậu gọi là Khuê oán.” (Khuê oán: chỉ tâm tình cô đơn của thiếu nữ tuổi thanh xuân, hoặc thiếu phụ tương tư khi xa cách chồng.)
Lang Nam nghẹn họng, thận trọng liếc nhìn sang Thẩm Thận Nguyên, thấp giọng nói: “Điều quan trọng nhất là, Lâm Lâm rất thích mà.”
Thẩm Thận Nguyên: “………” Cậu rõ ràng là bị ép buộc mà!
La Thiếu Thần cúi đầu hỏi cậu: “Con thích đóng phim sao?”
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Không có.”
“Action!” Lang Nam hét to.
Hai mắt Thẩm Thận Nguyên sáng lên, lập tức bước vào trạng thái diễn xuất. Mặc dù không có bất cứ hiệu ứng kỹ xảo nào, nhưng tất cả mọi người có mặt đều cảm nhận được năng lượng và ý chí chiến đấu trong chốc lát bộc phát ra từ người cậu.
La Thiếu Thần: “……”
Thẩm Thận Nguyên: “…….” Đấy là thói quen nghề nghiệp mà!
Lang Nam nhân cơ hội bồi thêm, “Không phải anh đã bảo phải gắng hết sức làm cho Lâm Lâm vui vẻ sao? Đây là kết quả những nỗ lực của tôi mà.”
La Thiếu Thần quỳ xuống, nhìn Thẩm Thận Nguyên. “Con thực sự thích đóng phim sao?”
Cái này còn phải hỏi nữa sao?
Tất nhiên là…
“Thích.” Thẩm Thận Nguyên trảm đinh chặt thiết đáp. Cậu chuyển nghề từ người mẫu sang, nguyên nhân quan trọng chính là vì cậu yêu thích đóng phim. Hòa nhập bản thân vào cuộc sống của nhân vật trong phim, dùng cảm xúc của mình để thể hiện ra hỉ nộ ái ố của bọn họ đối với cậu mà nói chính là một việc hết sức hạnh phúc và tràn đầy thách thức.
Kỳ thực không cần cậu phải trả lời, La Thiếu Thần cũng đã nhận được đáp án từ trong ánh mắt của cậu.
Tuy rằng rất ngạc nhiên trước sở thích của cháu mình, nhưng La Thiếu Thần ở trong giới này đã lâu như vậy rồi, cũng đã gặp quá nhiều thiếu niên thiếu nữ ôm ấp mơ ước làm ngôi sao, nên không thấy bất ngờ. Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, đột ngột đi đến góc trường phim gọi điện.
Giám chế nhỏ giọng nói: “Chú của bé trông rất dữ dằn nha.”
Thẩm Thận Nguyên lắc đầu nói: “Chú không hề dữ dằn chút nào đâu.”
Giám chế lẩm bẩm: “Với bé tất nhiên không dữ dằn rồi.”
“Chú chỉ là tâm ngoan thủ lạt, giết người không thấy máu mà thôi.”
“…….” Giám chế run rẩy hỏi, “Anh ta là xã hội đen sao?”
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Xã hội đen không kiếm được người như chú ấy đâu.”
Giám chế: “………”
Một lúc sau, La Thiếu Thần quay lại, nói với giám chế: “Kịch bản đâu?”
Giám chế run lẩy bẩy đưa ra.
La Thiếu Thần nhìn quyển kịch bản thụ thương, bị gập đến nhàu nhĩ, dập xóa lung tung, mặt không chút biểu cảm hỏi: “Vai của Lâm Lâm là vai nào?”
Giám chế run lẩy bẩy chỉ vào ba dòng nho nhỏ mới thêm vào:
Tiểu vương tử ném bóng vào lưng nam chính.
Tiểu vương tử chơi đùa cùng nam chính (Tự do phát huy).
Tiểu vương tử bị đại ma vương tát chết (Tát vào má trái).
La Thiếu Thần nói: “Sửa thành tiểu công chúa.”
Giám chế nói: “Đây là kịch bản bắt buộc. Vì trong xây dựng kịch bản, Hồ điệp tiên tử là vị hôn thê của tiểu vương tử…”
La Thiếu Thần nói: “Sửa hồ điệp tiên tử thành hồ điệp nam tiên.”
“…… Cô ấy là nữ chính mà.”
“Nữ chính sáu tuổi?” La Thiếu Thần nhìn La Bội Giác, như thể đang nghi ngờ ngôi sao nổi tiếng nhất, duy nhất trong trường quay có phải là nam chính hay không.
La Bội Giác nóng bừng mặt, “Không, cô ấy mười tám tuổi.”
Biên kịch lẩm bẩm nói: “Vương tử lúc đầu xây dựng là mười hai tuổi.”
Giám chế một câu bịt hết mồm bọn họ lại, “Là vợ nuôi từ bé.”
La Thiếu Thần quyết định không đào sâu tìm hiểu mấy vấn đề không đáng tìm hiểu này thêm nữa, quay trở lại vấn đề ban đầu: “Đổi vai diễn của nữ chính và nam chính cho nhau không phải là giải quyết được rồi sao?”
“Đề nghị của anh cực kỳ đẹp đẽ, khiến người ta cảm động, nhưng mà… không kịp rồi, phần trước đã quay xong hết rồi.”
La Thiếu Thần kéo tay Thẩm Thận Nguyên lên, “Chú tìm giúp con một tổ làm phim khác đáng tin hơn.”
Giám chế gào khóc: “Phần của Tiểu Lâm Lâm quay sắp xong rồi, chỉ còn lại một cảnh nữa thôi.”
La Thiếu Thần nói: “Vốn chẳng có cảnh nào cả.”
“Tiểu công chúa thì tiểu công chúa!” Giám chế hét: “Biên kịch….”
Biên kịch không còn cách nào khác đi đến, “Dù sao quan hệ giữa bọ họ vẫn chưa làm rõ. Hồ điệp tiên tử có thể làm bảo mẫu của tiểu vương tử.”
Mặt Phạm Mỹ Ni xanh lét.
Sắc mặt của cô
chạm tới nhiệm vụ vô hình của “La Bội Giác thân sĩ phong độ” (thân sĩ: người có quyền lực, có ảnh hưởng lớn), khiến cho La Bội Giác hiếm có lắm mới phát biểu ý kiến với kịch bản, “Tôi thấy làm tỷ tỷ cũng được.”
“Làm?”
Trên trường quay rất nhiều đôi mắt đổ dồn về đấy.
La Bội Giác: “…….”
Nhiệm vụ vô hình thất bại!
Cuối cùng La Thiếu Thần không nỡ để La Lâm Lâm bị tát, tình tiết đó bị biên kịch sửa thành ma vương nhả khí độc, phun chết Tiểu công chúa.
Vì hiện trường không có khí màu, mà hậu kỳ cũng không có hiệu ứng kỹ xảo, vậy nên luồng khí độc đó được miêu tả thành khí độc không màu không mùi, cụ thể ống kính như thế này:
Đại ma vương nhìn thấy tiểu công chúa cười quái dị, “Ngày chết của ngươi tới rồi, hãy xem khí độc vô sắc vô vị của ta đây! Phù!”
Tiểu công chúa kêu lên ngã xuống.
La Bội Giác ở bên cạnh kêu lên: “Quả nhiên vô sắc vô vị!”
Đi từ trường quay ra, Lang Nam được cho về, La Thiếu Thần mang Thẩm Thận Nguyên lên xe.
Bụng Thẩm Thận Nguyên rột rột kêu lên.
“Buổi trưa ăn gì rồi?”
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Cơm.” Cậu nói là cơm, chính là cơm đơn thuần.
La Thiếu Thần hiển nhiên không hề nghĩ đến mức nông cạn như thế, “Bây giờ muốn ăn gì nào?”
Thẩm Thận Nguyên lấy ra một cọc tiền trong túi áo, “Cơm Pháp!” (Pháp quốc đại xan, đại xan: bữa cơm, tiệc lớn)
Xe dừng ở một cửa tiệm bánh mì, La Thiếu Thần mua cho cậu một bánh mì kiểu Pháp.
Thẩm Thận Nguyên ôm lấy bánh mì, phiền muộn nói: “Là đại xan mà.”
“Không đủ lớn sao?”
“…..Là xan.”
“Mời dùng bữa.”
“……” Thẩm Thận Nguyên lần mò nhét cọc tiền hai ngàn đồng vào lại túi áo, bực tức gặm cái bánh mì kiểu Pháp cứng như đá, phiền muộn nghĩ: Dạo này muốn xài tiền cũng khó như vậy sao?
La Thiếu Thần chầm chậm lái xe vào bãi gửi xe ngầm dưới một nhà hàng.
Thẩm Thận Nguyên không hề xa lạ với nơi này, cậu đã từng tham dự rất nhiều bữa tiệc ở đây, lúc đó, sư huynh, Cao Cần, Tiểu Chu đều có mặt, mọi người cùng nói nói cười cười, vui vẻ biết bao.
“Ngây ngẩn gì thế? Xuống xe thôi.” La Thiếu Thần đích thân giúp cậu mở cửa xe.
Thẩm Thận Nguyên nhìn La Thiếu Thần cẩn thận từng li từng tí dìu cậu xuống xe, cảm thấy khuôn mặt trước kia nhìn thế nào cũng cảm thấy lạnh lùng khắc nghiệt bất chợt trở nên dịu dàng đáng mến. Cho dù nói như thế nào, trong một thế giới mở mắt ra toàn thấy những người xa lạ, có thể gặp được một người quen kỳ thực đã là một việc cực kỳ may mắn. Cậu cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao việc gặp được người quen trên đất khách lại được liệt vào một trong bốn việc đại hỷ.
Có lẽ cậu nên thận trọng khai thác những nguồn tài nguyên bên người, nói không chừng La Thiếu nể tình nghĩa cũ, sẽ giúp cậu một tay.
Cậu thăm dò, hỏi: “Chú cảm thấy con người Thẩm Thận Nguyên thế nào?”
La Thiếu Thần hỏi: “Về mặt nào?”
“Ấn tượng của chú đối với anh ấy.”
“Rất có dũng khí.”
Bình luận này rất thẳng thắn nha. Thẩm Thận Nguyên đã tăng thêm chút tự tin, “Anh ấy rất dũng cảm sao?”
“Không có dùi kim cương, lại dám làm nghề sứ, chẳng lẽ không được coi là dũng cảm?” (Một câu ngạn ngữ, sứ rất cứng, không dùng dùi kim cương không thể đục đẽo được, ý bảo không có căn bản, có tài năng mà lại dám làm việc đó để kiếm sống.)
“………”
La Thiếu Thần cho rằng cậu nghe không hiểu, giải thích: “Cậu ta hát rất khó nghe.”
Thẩm Thận Nguyên: “……..” Anh ta nhất định chưa tham dự nhạc hội do Tằng Bạch mở. (Nếu bạn nào còn nhớ, bạn Tằng Bạch này vợ hát chồng khen hay =))-)
“Con rất thích cậu ta sao?”
“Vâng! Anh ấy đẹp trai đẹp trai như vậy, tính tình cũng dễ chịu dễ chịu như thế.”
“Sao con biết tính tình cậu ta dễ chịu?”
“Hơ… là vì anh ấy rất đẹp trai!”
La Thiếu Thần: “…….”
Ngồi thang máy đi thẳng lên trên, Thẩm Thận Nguyên mới nhớ ra câu hỏi cần hỏi, “Chúng ta đi đâu đây?”
“Bố mẹ con đến rồi, muốn gặp con.”
Bố mẹ……
Cậu chợt căng thẳng. Lần trước vợ chồng La Khải Trạch vì cậu bị bệnh mới hồi phục, tiếp xúc không nhiều, cho nên mới không nhìn ra chỗ dị thường, lần này không có y tá che giấu giúp cậu, chuyển thành La Thiếu Thần tâm tư cẩn mật, còn có thể may mắn che giấu được hay không?