Dịch: Phong Bụi
Chụp ảnh chỉ là màn mở đầu đơn giản, phần trọng điểm đích thực chính là ở buổi trả lời phỏng vấn ký giả. Vì trước khi bộ phim bấm máy đã truyền ra sóng gió đổi vai diễn, cho nên trong buổi trả lời ký giả, bên chế tác phim đặc biệt sắp xếp cho Thẩm Thận Nguyên và Lâm Tử Khiếu ngồi cùng nhau, để làm tan tin đồn bất hòa.
Trải qua việc Thẩm Thận Nguyên chủ động lôi kéo Lâm Tử Khiếu, mọi người dường như đã chấp nhận giả thiết hai người bọn họ “rất hòa hợp”, thấy bọn họ ngồi cùng nhau cũng không cảm thấy đột ngột, nhưng những câu hỏi cần hỏi thì không thiếu câu nào. Gì mà tiến triển quan hệ giữa hai người, suy nghĩ về việc thay đổi vai diễn đột ngột, vở vũ kịch như đánh đố trong “Khoái lạc vạn phần tuyến” rốt cuộc là bộ phim nào, v.v, câu hỏi hết câu này đến câu khác tung ra.
Thẩm Thận Nguyên còn đang nghĩ nên trả lời thế nào, Lâm Tử Khiếu đã đưa micro qua.
Thẩm Thận Nguyên chỉ đành nhận lấy đáp: “Chúng tôi rất tốt.”
Ký giả hỏi: “Tốt đến mức nào?”
Thẩm Thận Nguyên bị hỏi khó. Cậu và Lâm Tử Khiếu ngoại trừ đổi vai thì không có bất cứ qua lại nào. Nếu như nói khoảng thời gian tình cảm tốt nhất cũng chính là khi bọn họ ngồi cùng mà không đánh nhau. Cậu ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Tôi rất thích anh ấy.”
Ký giả kinh ngạc, ngây người trước lời tỏ tình trực tiếp như thế, tuy rằng trong giới giải trí hủ thật hủ giả đều không thiếu, nhưng mà bán hủ quá thô bạo không phải sẽ thiếu mỹ cảm sao? Ký giả vừa lắc đầu cảm thán Thẩm Thận Nguyên thiếu mỹ cảm quá mức, vừa hưng phấn hỏi: “Thích đến mức nào? Tại sao lại thích? Thích theo cách nào?”
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Rất kỳ vọng được hợp tác với anh ấy.”
“Chính là rất muốn ở cùng anh ấy trong trường quay sao?”
“…” Câu hỏi này nghe có vẻ quai quái. Là trạm trưởng trạm buôn dưa lê bán dưa chuột của Y Mã Đặc khi xưa, cậu nhạy bén cảm thấy rada buôn dưa đã quét lên mình, “Đúng vậy, mọi người cùng nhau ở trong trường quay.” Cậu nhấn mạnh chữ “Mọi người.”
“Lâm Tử Khiếu thì sao? Anh có thích Thẩm Thận Nguyên không?”
Nếu như có thể, Lâm Tử Khiếu rất muốn rống lên hai chữ “Không thích”, nhưng hiện thực rất tàn khốc. Khóe miệng anh ta co rút, nhếch mép cố cười, nói ra một chữ “thích” cho dù toàn thế giới có tin tưởng nhưng bản thân tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Có ký giả hỏi: “Thích đến mức nào? Các anh sẽ ngủ cùng nhau chứ? Nếu như lúc đi công tác nhà trọ chỉ còn thừa một phòng?”
Lâm Tử Khiếu, Thẩm Thận Nguyên: “…” Tình tiết quen tai thế này không phải chuyên dành để chuẩn bị cho nam chính và nữ chính nữ cải trang nam sao? Tại sao lại rơi lên người bọn họ?
Lâm Tử Khiếu nhịn không nổi nói: “Chúng tôi có thể thêm giường!”
“Ồ.” Ký giả phát ra tiếng cảm thán thất vọng.
“Tại sao đến gần lúc bấm máy lại thay diễn viên? Là do đạo diễn cảm thấy Thẩm Thận Nguyên phù hợp với vai diễn hơn sao?”
Khổng Lâm Học không chút đề phòng, bị trói lên lò nướng lập tức nói: “Tôi cảm thấy cả hai người đều là lực lượng trung kiên của diễn đàn Điện ảnh, đều rất giỏi, đều phù hợp.”
Đạo diễn rõ ràng chỉ là thuật che mắt, sau đây mới là câu hỏi ký giả thực sự muốn hỏi: “Hai người đều thuộc công ty LB, lần đổi vai diễn này có thể coi là cuộc canh tranh nam nghệ sĩ số 1 của Giải trí LB hay không?”
Sắc mặt Lâm Tử Khiếu lập tức đen lại.
Thẩm Thận Nguyên rất nghiêm túc trả lời: “Không thể.”
Ký giả hỏi: “Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì?”
Câu hỏi này rốt cuộc nên trả lời thế nào? Không chỉ Thẩm Thận Nguyên cuống, Lâm Tử Khiếu cuống, người trên đài cuống, ngay cả Từ Húc ở phía dưới sân khấu cũng cuống. Cũng không thể nói là do thế lực Thẩm Thận Nguyên dựa dẫm lớn hơn phải không nào?
Lâm Tử Khiếu không chịu mở miệng, rõ ràng muốn thấy Thẩm Thận Nguyên xấu mặt.
Thẩm Thận Nguyên liếc nhìn Từ Húc.
Từ Húc ra hiệu một động tác tay ngay cả bản thân anh cũng không hiểu.
Thẩm Thận Nguyên chợt hiểu ra, thâm trầm đáp: “Mọi người xem phim sẽ hiểu cả thôi.”
Ký giả: “…” Thay đổi diễn viên và xem phim có liên quan tí ti gì đến nhau không? Chẳng lẽ trong phim nam chính số 1 sẽ nói, đúng vậy, vai diễn này của tôi nên có khuôn mặt của Thẩm Thận Nguyên?
Khổng Lâm Học vội vàng nói vớt lại: “Đúng vậy, mọi người hỏi những vấn đề liên quan đến bộ phim đi.”
Ký giả không biết làm gì hơn: “Xin hỏi bộ phim này chủ yếu nói về gì?”
“Điều này tạm thời không tiện tiết lộ.”
“Vé xem phim dự tính là bao nhiêu vé?”
“Vẫn chưa nghĩ xa đến vậy, đợi sau khi bộ phim ra mắt rồi nói sau.”
“…”
Chúng tôi cũng biết đợi sau khi bộ phim ra mắt rồi nói sau á! Là do ông cứ nhất định hỏi những câu hỏi liên quan đến bộ phim đó!
Trong đầu ký giả có một ngàn vạn con “thảo nê mã” gào thét chạy qua lại gào thét chạy đi! (Bụi: “Thảo nê mã” chính là câu chửi cửa miệng của người Trung Quốc, đọc lái đi.)
Buổi họp báo khó khăn lắm mới kết thúc, trong nội bộ đoàn làm phim vẫn phải họp một cuộc họp cỡ nhỏ, chủ yếu là để mọi người biết mặt nhau, để sau này hợp tác thuận lợi hơn.
Lại lần nữa liên quan đến vấn đề hòa hợp, Thẩm Thận Nguyên và Lâm Tử Khiếu ngồi ở hai vị trí gần kề nhau bên bàn.
Hai người không hẹn mà cùng quay đầu sang phía khác.
Lâm Tử Khiếu là vì không muốn bẩn mắt, Thẩm Thận Nguyên là tự giác không gây chướng mắt người ta.
Có điều phía bên kia của Lâm Tử Khiếu là Từ Húc, phía bên kia của Thẩm Thận Nguyên là Thôi Tú.
Hai người: “…” Vị trí này rốt cuộc là ai sắp xếp vậy?
“Thẩm sư huynh, quan hệ giữa anh và Kiều Dĩ Hàng có phải rất tốt không?” Thôi Tú cười tủm tỉm hỏi.
Thẩm Thận Nguyên đáp: “Tốt bình thường thôi.”
“Em biết, anh ấy cùng với Trương nhị thiếu gia mà.” Tay Thôi Tú khoác lên cánh tay
của cậu, “Khi nào anh rảnh giới thiệu cho em ha? Em rất thích các ca khúc của anh ấy, bài nào cũng biết hát hết.”
Thẩm Thận Nguyên cảm thấy bàn tay khoác lên cánh tay mình của cậu ta đang không an phận mà vuốt ve, lập tức da gà da vịt rơi đầy đất. Cậu cười tủm tỉm rút tay về, ngồi nghiêm túc đáp: “Để xem khi nào có cơ hội đã.”
“Tối mai có được không? Nội bộ chúng ta có một cuộc tụ tập.” Thôi Tú ghé lại gần bên tai cậu, tiếng cười khe khẽ, nhẹ nhàng thổi tóc mai của cậu: “Rất hy vọng Thẩm sư huynh có thể tham gia.”
Thẩm Thận Nguyên nhớ đến Mã Duy Càn từng kể, Thôi Tú chính là một trong những nghệ sĩ sử dụng ma túy, lập tức liên tưởng tới nội bộ mà cậu ta nói rất có khả năng chính là nhóm nhỏ đó, lập tức nói: “Tôi không biết Đại Kiều ngày mai có thời gian rảnh không, nhưng tối mai tôi rảnh.”
“Tốt quá, ngày mai em đi đón anh.”
“Được.” Thẩm Thận Nguyên quay đầu qua, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Lâm Tử Khiếu, đối phương ánh mắt lấp loáng, muốn nói lại thôi.
Vừa đúng lúc phục vụ viên đưa đồ ăn lên, ánh mắt hai người nhìn nhau bị ngắt quãng, sau đó người nào người nấy bận ăn uống tiếp khách, cũng không giao lưu nữa. Đến tận khi tiệc rượu kết thúc, Thẩm Thận Nguyên đi từ phòng vệ sinh ra, đang định đi tìm Từ Húc, liền nhìn thấy Lâm Tử Khiếu như có điều gì suy nghĩ đứng ở trước cửa phòng vệ sinh hút thuốc.
Không gian chật hẹp như vậy muốn giả vờ như không nhìn thấy cũng quá giả rồi, Thẩm Thận Nguyên do dự một chốc, quyết định chào một tiếng: “Bên trong còn chỗ trống.”
Lâm Tử Khiếu kẹp điếu thuốc, đối diện với bức tường trống rỗng nói: “An phận một chút, đừng hợp bọn với Thôi Tú.”
Thẩm Thận Nguyên ngây ra, đang muốn hỏi có ý gì, Lâm Tử Khiếu đã tiêu sái đi khỏi rồi. Màn rời khỏi của anh ta tiêu sái, nhưng lại quên mất Thẩm Thận Nguyên cũng có hai cẳng chân, có thể bước đi đuổi theo.
“Câu nói vừa rồi của cậu có ý gì?” Thẩm Thận Nguyên đi theo sau anh ta hỏi.
Lâm Tử Khiếu không nhẫn nại liếc cậu ta một cái, “Cái gì có ý gì?”
“Vừa rồi cậu nói đừng cùng Thôi Tú…”
Lâm Tử Khiếu khóe mắt nhìn thấy Thôi Tú đi qua đây, lập tức thấp giọng quát: “Đừng có quấn lấy tôi!”
Thôi Tú ngạc nhiên nhìn qua đây.
Thẩm Thận Nguyên vô tôi giơ tay, đi về phía Từ Húc.
Từ Húc thấp giọng hỏi. “Chuyện gì thế?”
Thẩm Thận Nguyên vừa đi vừa giải thích.
Từ Húc nghe vậy đáp: “Có thể Lâm Tử Khiếu không cùng một bọn với bọn họ. Bạn gái của cậu ta bị hại thê thảm như vậy, sợ cậu cũng giẫm phải vết xe đổ thôi.”
“Cậu ta là người tốt.”
Từ Húc nói: “Ngày mai tôi đi cùng cậu.”
“Tất nhiên rồi.” Sau khi nhìn thấy những bức ảnh Giản Tĩnh Niên mang đến, Thẩm Thận Nguyên cũng không dám khinh suất, chỉ mong dính với Từ Húc 24/24.
Ngày hôm sau chỉ là chụp ảnh tạo hình đơn giản, chụp xong rồi thì chẳng còn việc gì nữa. Thôi Tú đón Thẩm Thận Nguyên và Thôi Tú, lái xe đến quán bar.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thận Nguyên bước vào nơi này sau khi cậu gặp phải vụ nổ bom trong quán bar, nhớ đến tình cảnh bản thân lần đó vì để thăm dò tin tức, mặt dày đòi cho bằng được La Thiếu dẫn mình đến quán bar, cậu nhịn không được cười ra tiếng.
Thôi Tú không hiểu nhìn cậu: “Anh đang cười gì thế?”
Thẩm Thận Nguyên ho khan một tiếng đáp: “Lâu rồi không đến, đến rồi thấy vui vui.”
Thôi Tú cười đáp: “Đảm bảo sẽ có việc khiến anh càng vui vẻ hơn.”
Thẩm Thận Nguyên và Từ Húc đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy lần này 8, 9 phần 10 rồi.
Ba người tiến vào một gian phòng bao.
Thôi Tú giải thích: “Bọn họ phải quay xong thông cáo mới đến. Chúng ta cứ chơi trước đi.” Cậu ta gọi hai chai rượu vang, Thẩm Thận Nguyên gọi một chai nước cam, ba người ngồi xuống chơi xúc xắc.
“Người thua phải uống rượu nha.” Thôi Tú nói.
“Tửu lượng của tôi không tốt.” Thẩm Thận Nguyên thoái thác.
Thôi Tú giẳng co với cậu một lúc, giẳng cốc qua, giúp rót rượu nói: “Vậy thì uống hai ly thôi.”
Mắt Từ Húc quét qua một cái liền nhìn thấy có một thứ dạng như viên thuốc màu trắng thuận theo tay của Thôi Tú rơi vào trong cốc nước cam.