Dịch: Phong Bụi
“Chuyện này thực sự không như các anh nghĩ đâu. Tôi và anh ta chỉ là tình cờ gặp mặt lúc đi coi mắt thôi.” Tiểu Chu nhấn mạnh hai chữ “tình cờ.”
“Tình cờ?”
“Cái đó, cùng một người giới thiệu.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Cùng một người giới thiệu cùng một thời gian cùng một địa điểm gặp nhau? Vậy thì đúng là khéo thật.”
“…Trước đó tôi không biết là anh ta.” Tiểu Chu rầu rĩ: “Đối phương không nói tên.”
“Sau đó thì liền qua lại sao?”
“Không có!” Tiểu Chu ngữ khí kịch liệt phủ định: “Sau đó chúng tôi ăn cơm xong, ai về nhà nấy.”
“Anh ta còn không đưa cô về nhà?” Lúc Kiều Dĩ Hàng và Trương Tri yêu nhau, Tưởng Tu Văn cũng coi như ra mặt phá rối, cho nên ấn tượng về anh ta trong tâm trí Thẩm Thận Nguyên không tốt lắm, cộng thêm hành động không ga lăng lần này thì càng không tốt.
Tiểu Chu kiêu ngạo trả lời: “Tôi từ chối đấy.”
“Tại sao?”
“Hôm đó anh ta ăn mặc cực kỳ giống phường bại hoại có văn hóa.”
Thẩm Thận Nguyên: “…” Lúc đi coi mắt không ăn mặc thành loại có văn hóa, chẳng lẽ ăn mặc thành loại vô văn hóa?
La Thiếu Thần nói: “Trong tấm ảnh hai người đang ở chợ.”
“… Lần đó là trùng hợp.”
Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Lại là cùng một người giới thiệu sao?”
“Người giới thiệu người ta có cuộc sống riêng nữa đó, đừng lúc nào cũng kéo vào. Chúng tôi chỉ là gặp nhau tại cùng một khu chợ… nhà anh ta và nhà tôi chỉ cách một con đường.”
“Cho nên anh ta biết nhà cô ở đâu phải không.”
“Không có cụ thể đến số nhà.”
“Loại bại hoại có văn hóa giỏi nhất là tra số nhà.”
Tiểu Chu: “…”
La Thiếu Thần hỏi: “Cô có thể tìm cách khiến anh ta phối hợp diễn một vở kịch với cô không?”
“Tại sao?” Tiểu Chu cảnh giác.
La Thiếu Thần đưa ra lý do rất đường hoàng. “Lỗ Thụy Dương để mắt đến cô rồi, để hắn ta không tiếp tục giở trò với cô, cô nhất định phải nhanh chóng ra khỏi cuộc.”
“Tôi ra khỏi cuộc có liên quan gì đến Tưởng Tu Văn?” Tiểu Chu hỏi: “Để tôi ra khỏi cuộc rất đơn giản, anh trả tiền công đi, tôi lập tức biến xa, muốn xa bao nhiêu có bấy nhiêu. Nếu như tiền công trả nhiều, tôi còn có thể đi Himalaya tham quan một vòng.”
La Thiếu Thần nói: “Lỗ Thụy Dương cho rằng cô bắt cá hai tay, cô ít nhất cũng nên có tư thái bắt cá hai tay một chút.” (Bụi: “bắt cá hai tay” nguyên văn là 劈腿 nghĩa đen là “soạc chân”)
Tiểu Chu hỏi: “Phải mặc quần thể thao đến trước cửa lớn Tập đoàn TH soạc chân cho ông ta xem sao? Dây chằng của tôi rất tốt!”
“Cô biết tôi có ý gì.”
Tiểu Chu nhăn mặt: “Lương bổng một năm của Tưởng Tu Văn rất cao, phí diễn xuất nhất định rất cao, tôi không trả nổi đâu.”
La Thiếu Thần nói: “Chỉ là lúc hẹn anh ta ra ngoài ăn cơm, vừa khéo bị tôi bắt gặp. Anh ta sẽ không phát hiện ra đâu.”
“Hẹn anh ta ra ngoài ăn cơm?” Tiểu Chu gào khan, “Tôi nếu như làm được điều này thì cần gì đi coi mắt nữa.”
La Thiếu Thần nói: “Cho nên để không cần tiếp tục đi coi mắt, cô nhất định phải làm được điều này.”
“Nhưng mà…”
“Năm mươi ngàn tệ.”
Tiểu Chu: “…” Người chết vì tiền tài, chim chết vì miếng ăn. Cô cảm thấy rồi sẽ có một ngày bản thân sẽ dùng tính mệnh để nghiệm chứng câu nói này.
Gác điện thoại, Thẩm Thận Nguyên hưng phấn hỏi La Thiếu Thần, “Tiểu Chu có hẹn được Tưởng Tu Văn không?”
La Thiếu Thần nghĩ nghĩ Tưởng Tu Văn, nghĩ nghĩ Tiểu Chu, lại nghĩ nghĩ đến hình ảnh bọn họ đứng cùng nhau, móc điện thoại ra nói: “Nói với Cao Cần một tiếng.” Có Cao Cần giúp, hẳn tỷ lệ thành công có thể tăng thêm nhiều.
Thực tế, không cần La Thiếu Thần nhắn tin, Tiểu Chu đã lập tức gọi điện cho “bạn bè thân quen” cầu cứu viện.
Đối với việc này, đáp án Cao Cần đưa ra rất trực tiếp: “Không đến thì cô liền gửi weibo bịa chuyện bôi đen hắn ta.”
Tiểu Chu run rẩy hỏi: “Như thế anh ta sẽ đến sao?”
“Hẳn sẽ xin nghỉ đến giết người diệt khẩu bõ tức.”
“…”
“Hoặc gửi ảnh khỏa thân đã qua PS của hắn ta, tin chắc hắn ta rất có hứng thú với nguồn gốc bức ảnh.”
“…”
“Gửi một bức ảnh chụp từ trên ban công nhìn xuống cũng không tồi, uy hiếp hắn nếu như không đến thì sẽ nhảy từ trên lầu xuống.”
Tiểu Chu hỏi: “Có cách nào bình thường chút không?”
“Tôi muốn mời anh uống cà phê.”
“… Cảm ơn!”
Cách của Kiều Dĩ Hàng rõ ràng nhân tính hơn nhiều, ít nhất không dẫn đến sự việc đẫm máu.
“Không mang ví tiền, hỏi anh ta có rảnh qua giúp cô trả trước được không.”
Tiểu Chu soạt soạt ghi chép lại.
“Hay là mua quần áo, hình dáng của đối phương cũng tương tự như anh ta, mời anh ta qua giúp mặc thử.”
“Hơ…”
“Xem phòng ốc cũng không tệ, hỏi thăm ý kiến của anh ta.”
“Tiếp theo là đi thử áo cưới chăng?” Tiểu Chu bó tay hỏi.
Kiều Dĩ Hàng đáp: “Còn phải bàn đến tiệc rượu nữa.”
“…”
Kiều Dĩ Hàng gác điện thoại, liền nhìn thấy Trương Tri sâu xa nhìn mình, “Sao thế?”
“Không mang ví tiền, hỏi anh ta xem có rảnh đến giúp cô trả trước không?” Trương Tri mỉm cười nói: “Thủ đoạn kiểu này anh có vẻ rất thành thục ha.”
Kiều Dĩ Hàng đẩy cái mặt đang càng lúc càng tiến lại gần của cậu ta, chấn định đáp: “Kịch bản xem nhiều mà.”
“Thực tiễn chưa?”
“Mặt của anh chính là thẻ tín dụng, quẹt khắp nước cũng chẳng sợ, còn cần người trả hộ sao?”
“Nghe anh nói có vẻ rất tiếc ha.”
“…Em đây là muốn bắt bẻ phải không?”
“Hôm qua anh lại từ chối em!” Trương Tri bắt đầu giở nợ cũ ra, “Lúc tắm rửa còn khóa cửa.”
“Ai bảo em làm rơi áo sơ mi của anh?”
“Anh muốn bao nhiêu áo sơ mi em mua cho anh, không được phép mặc đồ người khác tặng!”
“Anh đã nói đấy là đồ rút thăm trúng thưởng.”
“Cũng là của người khác.”
“…”
La Thiếu Thần đương nhiên không biết đề nghị của anh đã tạo thành chuỗi phản ứng sâu xa như thế. Anh hiện tại đang toàn tâm toàn ý truyền lại “Công lực cả đời” cho Thẩm Thận Nguyên, để cậu trở thành một đại hiệp lẫy lừng.
“Luyện thế nào?” Thẩm Thận Nguyên hứng thú thay một bộ đạo phục Taekwondo đi ra.
“Đánh một bộ quyền cùng anh nào.” La Thiếu Thần chỉ thị cậu đứng cạnh mình.
Thẩm Thận Nguyên hai mắt sáng lên: “Vịnh Xuân à?”
La Thiếu Thần lắc đầu.
“Thiếu Lâm La Hán quyền?”
“Hai chân tách ra.”
“Hay là Long quyền?”
“Lưng thẳng, ưỡn ngực hóp bụng.”
“Rốt cuộc là quyền gì?” Thẩm Thận Nguyên đáng thương nhìn anh.
“Quyền làm nóng người.”
“…Không có cái tên uy phong một chút sao?”
“Dục hỏa phần thân quyền?” (Bụi: phần thân: đốt người.)
Thẩm Thận Nguyên: “…” Tại sao La Thiếu có thể mang cái bộ mặt thản định nói ra những lời khiến người ta không thể thản định được như thế? “Vẫn là quyền làm nóng người đi.”
“Làm theo anh, một.”
“Ha!”
“Hai.”
“Ha ha!”
“Lúc đến chiêu thứ mười thì em định làm sao?”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”
“Thiếu một cái.”
“Đang lấy hơi mà…Ha!”
“…”
“Hơ, chúng ta luyện ba chiêu trước thôi phải không?”
Dưới chân núi buổi sáng sớm gió lạnh căm căm, một trận gió thổi qua, còn nghe thấy tiếng viu viu.
Thẩm Thận Nguyên cởi áo khoác quân dụng ra, tập bộ quyền làm nóng người, giao chiêu với chỉ đạo võ thuật. Đây là buổi luyện tập nhỏ đạo diễn và chỉ đạo võ thuật dành riêng cho cậu, vốn cũng không hy vọng có hiệu quả gì lớn, nhưng sau khi giao chiêu nửa tiếng, chỉ đạo võ thuật phát hiện cậu tiến bộ thần tốc.
“Tối
qua ai đã đả thông hai mạch Nhân Đốc của cậu thế?” Chỉ đạo võ thuật không ngớt lời ngạc nhiên.
Thẩm Thận Nguyên hi hi cười ngốc nghếch. La Thiếu Thần nói rằng phim võ hiệp cổ trang cực kỳ có cảm giác tiết tấu, lúc giao chiêu cậu phải chú ý kỹ đến tiết tấu của đối phương, quả nhiên có hiệu quả. Khoảng hơn 9 giờ, tổ làm phim dần dần đến đủ.
Từ Húc pha cho Thẩm Thận Nguyên một cốc trà sâm.
Thẩm Thận Nguyên thuận tiện kể lại việc thay đổi kế hoạch tối qua với La Thiếu Thần cho anh ta nghe.
Từ Húc cười nói: “La Thiếu hiểu quá rõ việc tùy cơ ứng biến rồi.”
Anh nói trong lời còn có ý khác, Thẩm Thận Nguyên chỉ nghe hiểu ý ở bên ngoài, ra sức gật đầu.
Từ Húc đột ngột bũi bũi môi về phía sau bên trái cậu, sau đó đi khỏi.
Thẩm Thận Nguyên vừa quay đầu liền nhìn thấy Lâm Tử Khiếu đi đến.
“Tối qua có lên mạng không?”
“Không.” Tối qua tập quyền xong liền trực tiếp tắm rửa ngủ luôn, làm gì có sức lực mà lên mạng. Nói đến việc này, cậu cũng đã một thời gian không vào game rồi.
“Khoái lạc vạn phần tuyến” công bố đáp án rồi.”
“Ồ.” Thẩm Thận Nguyên ngẫm nghĩ một lúc mới kinh ngạc hỏi: “Ý cậu là vũ kịch?”
Lâm Tử Khiếu nặng nề gật đầu.
Thấy vẻ mặt của cậu, Thẩm Thận Nguyên im lặng không nói gì trong chốc lát mới hỏi: “Rất thảm à?”
Lâm Tử Khiếu đáp: “Cũng không phải là thảm, chỉ là…” Cậu nhìn Thẩm Thận Nguyên, suy nghĩ một lúc lâu: “Đúng, rất thê thảm.”
Thẩm Thận Nguyên móc điện thoại ra lên mạng.
“Trông cậu có vẻ rất … vui vẻ?” Lâm Tử Khiếu ngạc nhiên nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cậu.
Thẩm Thận Nguyên cười đáp: “Bình luận của dân mạng nhất định rất thú vị phải không?”
Lâm Tử Khiếu: “…” Một đám vịt nhảy quàng! Đám ngốc không biết diễn! Đám ếch thiếu cảm giác âm nhạc! Những cái bình luận này thú vị ở chỗ nào?! Anh lặng lẽ rời khỏi. Chút nữa quên mất, anh và Thẩm Thận Nguyên không – hợp – nhau – nổi.
Thẩm Thận Nguyên lúc đánh võ tuy rằng vẫn còn chút gượng gạo, nhưng cũng may đây là phim ảnh, dùng một chút kỹ thuật quay, lại để lúc bọn họ đánh nhau để nước bay tung tóe nhiều một chút để lấp liếm, trông lên màn ảnh vẫn rất ra dáng. Còn về phần diễn nói, Thẩm Thận Nguyên như cá gặp nước, ngược lại Lâm Tử Khiếu có chút mờ nhạt không nổi bật. Có điều Khổng Lâm Học không yêu cầu nghiêm khắc lắm. Trong mắt của ông không phải là Lâm Tử Khiếu diễn không tốt, mà là Thẩm Thận Nguyên tiến vào trạng thái nhanh.
Phó đạo diễn và Khổng Lâm Học nhỏ giọng nói chuyện, “Vốn tưởng rằng Thẩm Thận Nguyên trẻ tuổi, diễn không nổi vai Tư Mã Xung, hiện giờ xem ra, vai diễn này rất hợp.”
Khổng Lâm Học đáp: “Đó là đương nhiên, trong những diễn viên lớp mới này thiên phú diễn xuất của cậu ta cho dù không tính là số 1 thì cũng không ở ngoài top 3.”
Phó đạo diễn rất ngạc nhiên. Số lượng người mới mỗi năm vào nghề có thể nói là rất nhiều, trong đó bao gồm xuất thân trường lớp nghệ thuật, xuất thân ngôi sao nhí, xuất thân thế gia nghệ thuật v.v chính là những người mới được coi trọng, ba chữ lớp người mới này càng là bao gồm mấy năm gần đây, rộng hơn chút nữa, thậm chí là tất cả diễn viên trong vòng mấy chục năm. Khổng Lâm Học thậm chí còn không thêm vào giới hạn nam ngôi sao lớp người mới, có thể thấy đánh giá của ông đối với Thẩm Thận Nguyên cao đến thế nào!
“Đừng ngạc nhiên. Có thiên phú không có nghĩa nhất định trở thành Ảnh đế, có một số chuyện còn phải xem số mệnh.”
Phó đạo diễn đáp: “Cũng đúng. Thời gian cậu ta vào giới cũng không được coi là ngắn nữa, nhưng vẫn chưa thấy cậu ta giành được giải gì quan trọng.”
Khổng Lâm Học đáp: “Cậu ta vẫn chưa bùng nổ.”
“Cậu ta đã diễn rất tốt rồi.” Vừa rồi phó đạo diễn còn cảm thấy ông ấy đã đánh giá cao Thẩm Thận Nguyên, hiện tại lại cảm thấy bị đạo diễn đánh giá quá cao cũng không phải chuyện tốt gì.
Khổng Lâm Học đáp: “Chỉ cần có thể bùng nổ, cậu ta về sau nhất định có thể nhận thưởng mỏi tay.” Ông không nói với phó đạo diễn, người lần trước được ông coi trọng chính là Nhan Túc Ngang.
“Cậu ta lúc nào mới có thể bùng nổ?”
Khổng Lâm Học nhún vai đáp: “Không biết. Dù sao hiện giờ cũng đủ dùng rồi, xem vận khí của cậu ta thôi.”
Phó đạo diễn: “…” Suýt chút nữa quên mất, trong tất cả các đạo diễn, Khổng Lâm Học là một người dễ tính nhất yêu cầu ít nhất, bị lâm thời gọi đến bù vị trí cũng không ý kiến gì, nhưng đồng dạng, sự bồi dưỡng của ông ta đối với diễn viên cũng thờ ơ nhất, chỉ quan tâm diễn viên có thể hoàn thành nhiệm vụ của ông ta hay không, còn về bản thân diễn viên có tiềm năng có thể khai thác hay không, khai thác như thế nào, đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ông. Do vậy, Khổng Lâm Học gần như là một người nhận thưởng ít nhất, danh tiếng kém nhất trong các đạo diễn có đẳng cấp, thứ duy nhất ông có thành tích tốt chính là số lượng vé bán.